Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 255 - Chương 255: Ba Bức Thần Phù (1).

Chương 255: Ba Bức Thần Phù (1).

Thời đại Mạt Pháp, Côn Lôn tiên đạo luôn dùng mỹ nhân kế, một trăm năm trước gặp Tạ Lưu Vân làm cung chủ Dao Trì cả đời tự mình lầm lỡ, một trăm năm sau Mộ Dung Nguyên Duệ lại gặp một người như tôi đây.

E là từ thời điểm đó, cũng đã đặt dấu chấm hết cho việc Côn Lôn tuyển rể rồi.

Như vậy là tốt nhất, tình cảm là con dao hai lưỡi, một khi bất cẩn sẽ làm khổ người khổ cả mình.

Mạnh như Tạ Lưu Vân, đã chết một trăm năm cũng không thể thoát khỏi, tôi cũng khó mà tránh được.

Mỗi lần nhớ đến cảnh tượng Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi ép tôi cho cô ấy một danh phận, trong lòng tôi đều cảm thương vô tận.

Mà cung chủ Dao Trì và Mộ Dung Nguyên Duệ cũng chính là tự đưa mình vào con đường đó.

Đạo môn tôn trọng thực lực, Bồng Lai Tiên đảo cậy vào thực lực mà ngang tàn, trước nay chưa từng đặt cung chủ Dao Trì vào mắt, lần này lại cường hành bắt Mộ Dung Nguyên Duệ đi, trong lòng cung chủ Dao Trì cũng là phẫn hận cực độ.

“Các ngươi có thể đi cứu Nguyên Duệ, chỉ là Bồng Lai Tiên đảo chung quy vẫn là đạo trường của Tiên đạo ta, nếu như đệ tử chịu thương vong, Côn Lôn Tiên đạo ta không thể ngồi xem mà không quản.

” Trước khi rời đi, cung chủ Dao Trì căn dặn bọn tôi.

Ẩn ý của bà ấy rất rõ ràng, nếu như Tạ Lưu Vân và tôi mở ra sát giới tại Bồng Lai Tiên đảo, rất có khả năng sẽ đẩy nhanh việc xuất thế.

Sau khi xuống khỏi núi Côn Lôn, tôi và Tạ Lưu Vân lập tức ngự kiếm bay về hướng đông hải.

Đạo môn đại hội núi Long Hổ sắp được tổ chức, thời gian của hắn ta không còn nhiều.

“Tại sao lại muốn giúp ta?” Trên đường đi tôi hỏi hắn.

“Ầy, trên thực tế ta nợ ngươi quá nhiều.

Nếu không phải tại ta, ngươi một đời có thể an tĩnh làm một người bình thường thì tốt hơn nhiều.

” Tạ Lưu Vân thở dài nói.

“Thật ra là ta phải cảm ơn ông mới đúng, ta không hối hận đã đi trên con đường làm Ma Đạo Tổ Sư.

” Tôi nói.

“Ừ, ngươi không hối hận, nhưng ta thì hối hận rồi.

” Tạ Lưu Vân lại thở dài một hơi nói.

Ngự kiếm phi hành trên biển, có gió tanh của biển mang đến khí thế vạn trượng.

Theo thần thoại Trung Quốc lưu truyền thì biển Bột Hải có ba ngọn núi thần: Bồng Lai, Doanh Châu, Phương Trượng, là nơi ở của thần tiên, từ xưa chính Tần Thủy Hoàng, nơi Hán Vũ Đế thỉnh tiên tìm được.

Trên đó mọi vật đều màu trắng, cung điện được làm bằng vàng và bạc, cây ngọc lớn mọc xum xuê; hoa thạch đều có tu vị, ăn vào có thể trường sinh bất lão.

Truyền thuyết thần thoại vọng ngôn vọng tín, chẳng qua Bồng Lai Tiên đảo này tuy có tồn tại, nhưng cũng chỉ giống như Hàn Hoang bị xếp vào những vùng cổ địa không tồn tại trong thế tục.

Đợi đến khi chúng tôi bước vào phạm vi thế lực của Bồng Lai Tiên đảo, cảnh vật lập tức thay đổi.

Phía xa có núi Tiên, mây mù lượn lờ, như có như không.

Xung quanh núi Tiên cảnh vật hão huyền, mập mờ như ảo giác, những đám mây ngũ sắc như đang bốc hơi.

Không hổ danh là núi Tiên trong truyền thuyết, đáng tiếc nó đã sớm bị Tiên đạo chiếm cứ rồi.

Chốn tiên cảnh nhân gian như Bồng Lai này, Tiên đạo chiếm cứ rất nhiều, tiếp đó chính là rất nhiều danh lam thắng cảnh của Nhân đạo.

Ngược lại, Ma đạo chỉ có tổ đình đảo Kim Ngao là được tính vào thiên đường ở nhân gian, nhưng đã chìm xuống đáy biển trong trận chiến phong thần, không còn hiện thế nữa.

Ma đạo của hôm nay, chỉ còn lại cổ địa Hàn Hoang lạnh lẽo không có sinh cơ mà thôi.

“Cách đây ba trăm dặm chính là tộc địa của Long Tộc Đông Hải, nếu ngươi có hứng thú, chúng ta có thể đến Đông Hải Long cung thăm một chuyến trước.

Tiếc là thân phận Ma Đạo Tổ Sư của ngươi, Long Tộc chưa hẳn sẽ chịu tiếp đãi ngươi đâu.

” Tạ Lưu Vân nói.

“Trước đây ta từng nghe Mộ Dung tiên tử nói qua một câu, nói Phù Tô công tử đã từng mạo phạm Đông Hải Long Nữ.

Tổ đình của Long tộc đã theo Tiên đạo thăng thiên lên thiên giới rồi, lẽ nào thời đại Mạt Pháp vẫn còn có Long tộc ở lại nhân gian sao?” Tôi hỏi.

“Có đấy.

Chẳng qua ở lại nhân gian hiện tại chỉ là hậu duệ cuối cùng của Long tộc, huyết mạch không thuần, thực lực không thể sánh với ngày trước mà thôi.

” Trận chiến phong thần năm đó, Tiên đạo có thể giành chiến thắng cuối cùng không chỉ liên quan đến việc chọn phe phái của chúng thần, mà còn có dính dáng rất lớn với Long tộc.

Tiên đạo tổ sư Ngọc Hoàng Đại Đế thiên vị Thiên đạo, lôi kéo Tây Hải Long Vương vào trận chiến, mười vạn Long tộc theo Tiên đạo vây khốn đảo Kim Ngao.

Nếu không phải như vậy, Ma đạo cũng sẽ không ngã xuống nhanh như vậy.

Nghĩ đến đây, lòng tôi cảm khái vô cùng.

Để hủy diệt Ma đạo mà Nhân đạo, Tiên đạo, Âm ty, chúng thần, Long tộc, hầu như tất cả những kẻ mạnh đều tham chiến.

Tuy thất bại nhưng vẻ vang, cũng không có gì lạ khi trong đạo tàng không dám nhắc nhiều đến cuộc chiến phong thần năm đó.

Khi cách Bồng Lai Tiên đảo chỉ còn vài dặm, bọn tôi lờ mờ cảm nhận được sự tồn tại của pháp trận bảo hộ khổng lồ.

Nếu đột nhập vào bên trong, sẽ làm kinh động đến những đệ tử Tiên đạo trên đảo.

Tôi và Tạ Lưu Vân tìm một tảng đá để dừng chân, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến.

“Tạ Lan, Toàn Cơ thượng sư nhất định sẽ không chịu thả người, hai người chúng ta liên thủ cũng không thể chống lại Bồng Lai Tiên đảo, muốn cứu được Mộ Dung Nguyên Duệ ra chỉ có một cách.

” Tạ Lưu Vân nói.

“Là cách gì?” “Ta bắt ngươi làm con tin, trước tiên lên được đảo rồi sau đó tìm thời cơ hành sự.

” “Được.

Ta đều nghe theo ngươi.

” Tôi vừa mới đáp ứng, Tạ Lưu Vân liền chưởng lên ngực tôi.

Mất cảnh giác, tôi đúng tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lại bị hắn ta phong tử toàn bộ kinh mạch, đến cả chân khí cũng không thể vận hành.

Tạ Lưu Vân chỉnh đốn tôi xong thì vác tôi lên vai hắn, đạp nước mà đi, mỗi bước dài mười trượng, la to: “Nhân đạo Tạ Lưu Vân, bái kiến Bồng Lai đảo chủ Phúc Thọ Chân Nhân.

” Chủ nhân chân chính của Bồng Lai Tiên đảo gọi là Phúc Thọ Chân Nhân, Toàn Cơ thượng sư chỉ là một trong ba vị đạo hữu bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment