Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 254 - Chương 254: Một Đám Vô Sỉ (2).

Chương 254: Một Đám Vô Sỉ (2).

Tôi rơi vào trầm mặc.

Nếu như không phải đạo nghĩa bất đồng, Tạ Lưu Vân thật sự đúng là thầy giỏi bạn tốt của tôi.

Hiện giờ cho dù chúng tôi thuộc hai phe đối địch nhau, hắn đối đãi với tôi vẫn thẳng thắn như quân tử, có lẽ đây mới là điểm đáng sợ nhất của Tạ Lưu Vân.

Côn Lôn quanh năm phủ đầy tuyết trắng, hai người bọn tôi bước từng bước trong làn tuyết leo lên đỉnh núi, không ai nói một lời nào hết.

Đợi bước vào nội môn Côn Lôn, có hai đệ tử Côn Lôn xuất hiện tra hỏi, Tạ Lưu Vân báo tên xong, đệ tử Tiên đạo cũng không tiếp tục ngăn cản.

Sau đó, thẳng tiến đến Côn Lôn cung Dao Trì, chúng tôi không hề chịu bất kỳ tra hỏi thăm dò nào.

Đến trước cửa cung Dao Trì, có đệ tử Tiên đạo bước lên nói: “Cung chủ đang đợi các ngươi ở trên vực Vân Hải.

” Tạ Lưu Vân gật đầu, rồi dẫn tôi đi về hướng vực Vân Hải nơi có ngọc thụ.

Đi ngang qua đình Lưu Vân Vô Tâm, Tạ Lưu Vân đột ngột dừng bước, thở dài một tiếng rồi ca thán nói: “Thế gian nào có hai cách vẹn toàn, không phụ như lai không phụ khanh.

” Trên vực Vân Hải, chỉ có một mình cung chủ Dao Trì đang đứng chờ.

Không mặc y phục đạo gia, chỉ khoác lên người một thân bạch y, đang đứng thổi ngọc tiêu.

Bên cạnh bà ấy, ngọc thụ Côn Lôn so với lần trước càng phát triển xanh tốt thêm rồi.

Trời nếu có tình trời cũng già đi, ngọc cũng tương tự như thế.

Với tu vi của cung chủ Dao Trì, tất nhiên có thể cảm nhận được sự xuất hiện của chúng tôi.

Bà ấy không quay người lại, tiếng sáo trong miệng vẫn chưa ngừng, tiêu khúc đang thổi là Thi Kinh Quốc Phong Lí, cho dù đã gặp quân tử, vì sao vẫn không hoan hỉ.

Trong âm khúc có tiếng ai oán bi thương không thể diễn tả thành lời, khiến tôi nhớ lại cảnh tượng lúc chia tay Mộ Dung Nguyên Duệ.

Trong lòng thầm thán: Tạ Lưu Vân và cung chủ Dao Trì trăm năm trước, lẽ nào không phải tương ứng cho chính là tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ trăm năm sau hay sao?” Tạ Lưu Vân trầm tư không nói, đợi tiên âm kết thúc, hắn mới bước lên trước, hành lễ với cung chủ Dao Trì nói: “Tạ Lưu Vân, bái kiến cung chủ Dao Trì.

” Thân ảnh cung chủ Dao Trì run rẩy đôi lát, đáp lại: “Người hôm nay huynh tới gặp vẫn chỉ là cung chủ Dao Trì của Tiên đạo thôi sao?” “Vâng.

” Tạ Lưu Vân nhàn nhạt nói.

“Ha ha, là ta tự mình đa tình, không nên đến đây đợi huynh.

” Cung chủ Dao Trì cười nhạo thê lương một tiếng, nói xong quay người lại, đôi con ngươi tuyệt đẹp khóa chặt trên người Tạ Lưu Vân.

“Người và Tiên khác biệt.

” “Nếu ta không phải tiên tử Côn Lôn, và huynh không phải Tạ Lưu Vân của Nhân đạo, liệu huynh có chịu nhớ nhung tới mặt mũi của ta không?” Cung chủ Dao Trì hỏi.

“Nếu là như vậy, có lẽ chúng ta sẽ không quen biết nhau.

” “Huynh nói không sai, chúng ta chắc chắn sẽ không quen biết nhau.

Không biết Tạ hành tẩu hôm nay đến Côn Lôn ta có gì chỉ giáo?” Ngữ khí của cung chủ Dao Trì chuyển sang lạnh lẽo.

“Ta và Tạ Lan muốn đến đảo Bồng Lai cứu Mộ Dung tiên tử ra, có thể sẽ xảy ra xung đột với người của Tiên đạo, cố ý đến thông báo một tiếng với cung chủ Dao Trì.

” “Chỉ vì chuyện của hắn thôi sao?” Cung chủ Dao Trì hỏi.

“Không sai.

” Ngữ khí của tên Tạ Lưu Vân này tuy lãnh đạm, nhưng hắn căn bản không giấu được tôi.

Nếu mà thật sự không hề nhớ nhung chuyện cũ, thì sẽ không than thở mấy câu không phụ như lai không phụ khanh rồi.

Rõ ràng là chính mình cũng nhớ mãi không quên cung chủ Dao Trì, lại cứ đem cái cớ đẩy hết lên người tôi, không hổ là kẻ vô liêm sỉ trăm năm trước mà.

“Tạ Lan quả thực mắc nợ Duệ nhi, về lý nên cứu nó ra khỏi khổ ải.

Ta chỉ muốn hỏi huynh, những gì huynh nợ ta phải bồi thường như thế nào đây hả?” “Lưu Vân đã chết qua một lần rồi, sau khi chết vạn sự đều trở về hư không nên đã không còn mắc nợ bất kỳ ai.

” Tạ Lưu Vân lại dùng cái dáng vẻ không thẹn với lòng nói.

Tôi thật cạn lời, đến cả điều này cũng bị hắn lấy ra làm cái cớ.

“Hay cho một tên Tạ Lưu Vân huynh, quả nhiên vẫn là kẻ vô liêm sỉ như lúc ấy.

” Cung chủ Dao Trì lạnh lùng nói.

“Chẳng qua đạo tâm thông suốt mà thôi.

” “Ha ha, thụ giáo rồi.

” Nói xong, cung chủ Dao Trì không tiếp tục nhìn hắn nữa, quay sang tôi hỏi: “Tạ Lan, Duệ nhi vì ngươi mới phải chịu sỉ nhục ở đảo Bồng Lai, đợi sau khi cứu được nó ra thì ngươi định đối xử với nó như thế nào đây hả?” “Ta không biết.

” Tôi nói.

“Ngươi là Ma Đạo Tổ Sư còn nó là đệ tử Tiên đạo, nếu ta trục xuất Duệ nhi ra khỏi môn đình Tiên đạo, có phải là ngươi sẽ nghĩ thông việc ngươi nên làm là gì rồi chứ?” “Ta không thể cưới cô ấy.

” “Tại sao hả?” “Ta và Thùy Họa đã thành hôn trước rồi, đời này quyết không phụ cô ấy.

” “Nếu đã như vậy, ngươi cần gì phải nhớ nhung đến nó, sống chết của nó thì có liên quan gì đến ngươi chứ? Cứ để nó ở lại đảo Bồng Lai làm nô làm tì đi, cả đời mặc cho người khác sỉ nhục là được rồi.

” Cung chủ Dao Trì nói.

“Ân của mỹ nhân không có diễm phúc tận hưởng, tình ban kiếm không thể không trả.

” Cung chủ Dao Trì phẫn nộ, tức giận chỉ về phía tôi và Tạ Lưu Vân mắng mỏ: “Mấy kẻ họ Tạ như các ngươi không có ai là người tốt cả, đều là một đám vô liêm sỉ.

Bình Luận (0)
Comment