Khương Tuyết Dương từ biệt Toàn Chân giáo xong, đoàn người chúng tôi liền rời khỏi núi Chung Nam.
Tạ Lưu Vân vẫn luôn đi theo chúng tôi, xuống đến chân núi hắn gọi tôi lại “Tạ Lan, trước khi đại hội đạo môn diễn ra ta muốn đến Côn Lôn một chuyến, ngươi có muốn đi cùng với ta không? Ta không vội đâu, ngươi cứ bàn bạc kỹ lưỡng với họ trước đi.
” Mộ Dung Nguyên Duệ bị Toàn Cơ thượng sư bắt về đảo Bồng Lai, đoạn nhân quả này vẫn chưa được giải trừ, tôi cũng muốn đi cùng hắn một chuyến.
Nhưng mà hắn ta là người cầm cờ của Nhân đạo, tôi là Ma Đạo Tổ Sư, tôi không biết mình có nên đồng hành cùng hắn hay không.
Lúc trước Thùy Họa nói cô ấy sẽ cùng tôi tới đảo Bồng Lai, nhưng mà với thực lực của hai người bọn tôi cho dù có tới đảo Bồng Lai cũng khó thành sự được.
Nếu như Tạ Lưu Vân đi theo giúp tôi, chắc chắn có thể cứu Mộ Dung Nguyên Duệ thoát ra ngoài.
Lòng tôi chần chừ lưỡng lự, nhìn sang Khương Tuyết Dương.
“Tạ Lan, đi theo hắn đi.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Cô tin tưởng Tạ Lưu Vân đến vậy sao?” Thùy Họa hơi cau mày nghi hoặc hỏi.
“Người trong thiên hạ đều có thể giết Tạ Lan, chỉ riêng Tạ Lưu Vân không thể chính tay giết chết cậu ta được.
” “Tại sao?” Thùy Họa hỏi.
“Năm đó nếu như không phải hắn ta trộm lấy mạng của Tạ Lan trước, Tạ Lan cũng sẽ không có tế ngộ hôm nay, tất cả những điều này đều do hắn mà ra.
” Khương Tuyết Dương nói rất đúng, những gì tôi gặp phải hôm nay, toàn bộ là tại Tạ Lưu Vân ban cho hết.
Nếu như không phải hắn giành trước một bước trộm lấy mạng tôi, có lẽ tôi căn bản sẽ không bị mệnh cách Thất Sát chọn trúng, tất cả đều do hắn bày ra.
Vạn sự có nhân quả, Tạ Lưu Vân trộm mạng là nhân, tôi trở thành Ma Đạo Tổ sư càng là quả.
Tôi có thể bị bất cứ người nào giết hại, nhưng người giết tôi chắc chắn không thể là Tạ Lưu Vân, nếu không cả đời này hắn đừng hòng chứng được đại đạo.
Huống hồ nếu như Tạ Lưu Vân muốn đối phó với tôi, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm được.
Với tu vi hiện giờ của hắn, cho dù chúng tôi trốn vào trong cổ địa Hàn Hoang, cũng không thoát khỏi sự truy sát của hắn.
Chỉ là Ma đạo bây giờ vẫn chưa biết nên đi đâu về đâu, tôi thân làm Ma Đạo Tổ Sư, tuyệt đối không nên theo hắn rời khỏi đây vào lúc này.
Suy nghĩ tới việc này, tôi liền hỏi Khương Tuyết Dương dự định tiếp theo.
“Cậu cứ đi theo hắn là được, chúng tôi đợi cậu ở Hàn Hoang.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Vận mệnh của Dã Tiên Yêu tộc đang hưng thịnh, hai người muốn xuất quan e rằng không dễ dàng đâu.
” Tôi vẫn còn có chút lo lắng nói.
“Ha ha, cái này cậu cứ yên tâm đi.
Đạo môn, Âm ti, Tiên đạo đều không hề hạ độc thủ với chúng ta, dù có cho Liễu Như Thị một trăm lá gan thì ả cũng chẳng dám đi làm kẻ tranh công đâu.
” Nghĩ kỹ lại thì đúng vậy, ban đầu chỉ dựa vào mỗi hai người là tôi và Thùy Họa, đã có thể đánh một trận ác chiến đẩy lùi bảy vạn đại quân Dã Tiên tại Hàn Hoang.
Bây giờ Thùy Họa và Khương Tuyết Dương dẫn một đám đệ tử Ma đạo xuất quan, Liễu Như Thị nhất định không dám ngăn cản.
Giờ khắc này uy hiếp lớn nhất của Ma đạo không phải Dã Tiên, mà là Tạ Lưu Vân và Tiên đạo đang chần chừ thiếu quyết đoán.
Thời đại Mạt pháp Nữ Oa không can thiệp nhân gian, vận mệnh Ma đạo có suy bại đến mấy cũng không phải là thứ để Dã Tiên giẫm đạp dưới chân đâu.
Trận chiến Hàn Hoang, vô số đầu lĩnh Dã Tiên đã ngã xuống, muốn dấy binh lần nữa cũng không phải là chuyện một sớm một chiều liền đủ khả năng làm được.
Tôi tạm biệt Thùy Họa, hỏi cô ấy có lời nào muốn dặn dò tôi không.
“Chuyện của anh thì anh hãy tự mình đưa ra quyết định.
Em chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, Mộ Dung Nguyên Duệ không phải là người anh có thể trêu chọc được đâu.
” Thùy Họa lạnh lùng nói.
“Anh biết rồi.
” “Biết rõ thì tốt.
” Đợi tôi cáo biệt mọi người xong, Tạ Lưu Vân đến trước mặt Phật Gia, hỏi cô ấy có nguyện ý đồng hành cùng chúng tôi hay không.
Phật Gia vẫn chưa kịp nói gì, Thùy Họa đã thẳng thừng thay cô ấy cự tuyệt, nói: “Tạ Lưu Vân, cơ quan tốt nhất đừng nên tính toán tường tận hết mới phải.
” Tạ Lưu Vân ngượng ngùng cười một tiếng, hành lễ với Phật Gia, cũng không tiếp tục nói thêm điều gì.
Chỉ là nhìn thái độ của hắn, càng làm tôi tăng thêm nghi ngờ về Phật Gia.
Âm thầm suy đoán, Phật Gia này rốt cuộc có lai lịch gì, khiến Tạ Lưu Vân xem trọng cô ấy đến thế, còn hành lễ vãn bối đệ tử.
Điều mấu chốt không phải là lễ đệ tử của Tạ Lưu Vân, chủ yếu nằm ở việc Phật Gia hoàn toàn nhận lễ mà bản thân cô ấy lại không hề có bất kỳ điểm dị thường nào hết.
Tạ Lưu Vân hiện giờ là người cầm cờ của Tiên đạo, lễ đệ tử của hắn không phải ai cũng có thể tùy tiện nhận nổi đâu.
Hoặc là một vị thần minh, hoặc là một vị thiên tôn.
Nếu không nhận một lạy của hắn, ngay lập tức sẽ tổn thương đến vận mệnh của chính mình.
Hai ngày sau, tôi và Tạ Lưu Vân đến dưới chân núi Côn Lôn.
Tạ Lưu Vân tinh thông vạn pháp, sau khi lấy kiếm nhập đạo liền nắm vững được thuật ngự kiếm phi hành.
Trong pháp thuật đạo môn Thiên Lý Ngự Phong tiêu hao chính là chân khí, mà ngự kiếm phi hành tiêu hao lại là kiếm ý trong huyền quan.
Hắn không hề giấu giếm riêng gì với tôi cả, cũng đem thuật ngự kiếm này truyền lại cho tôi.
“Vì sao lại dạy ta?” “Ngự kiếm là đạo nhỏ nhoi, cho dù ta không dạy ngươi, tự ngươi sau này cũng có thể lĩnh ngộ.
Nếu như tương lai ta và ngươi đến cùng vẫn phải chiến đấu một trận, thì ta chỉ muốn đem nhân quả ta đã nợ ngươi trả lại vài phần, như vậy trong tương lai lúc ra tay với ngươi ta cũng có thể ít đắn đo hơn.
”