Ý tứ của hắn rất rõ ràng, Tạ Lưu Vân năm đó đã sỉ nhục Tiên đạo Côn Lôn, mà lượng kiếm lần này lại vừa cưỡng chế trấn áp Tiên đảo Bồng Lai.
“Ngươi!” Toàn Cơ thượng sư tức nghẹn khiến đôi mày lá liễu nhíu chặt lại, nhưng không dám lỗ mãng phát hỏa với người của Âm ti.
Nếu như thật sự bức ép đám người Âm ti kia, thì bên phía Tiên đảo Bồng Lai hôm nay khẳng định sẽ ngã xuống tại đây.
Bà ta và Âm ti liên thủ liền có thể áp chế được Nhân đạo, mà Nhân đạo bắt tay với Âm ti thì Tiên đạo cũng đối phó không nổi, đặc biệt là dưới tình huống hiện giờ đang trong thời đại Mạt pháp Tiên đạo không xuất thế.
“Chuyện ngày hôm nay, ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến, sau khi quay về Côn Lôn ngươi nhất định phải nhớ bảo cung chủ Dao Trì cho ta một lời giải thích thỏa đáng, Tiên đạo nhẫn nhịn lâu đến vậy cũng đến lúc xuất thế rồi đấy.
” Toàn Cơ thượng sư hiểu rõ chuyện hôm nay không có kết quả, đành quay đầu dặn dò đặc sứ cung Dao Trì.
“Thuộc hạ xin cẩn tuân theo giáo huấn của thượng sư, chỉ là trước khi đến đây cung chủ đã phân phó thuộc hạ hỏi thượng sư một câu.
” Đặc sứ cung Dao Trì nói.
“Minh Nguyệt muốn hỏi ta điều gì?” “Ngài ấy muốn ta hỏi thượng sư, đến lúc nào mới có thể thả Mộ Dung tiên tử quay trở về Côn Lôn.
” “Mộ Dung Nguyên Duệ ả tiện nhân đó, nếu như không phải ả động xuân tâm tặng kiếm Vấn Thiên cho Tạ Lan, con trai ta sao có thể bị hắn hại chỉ còn sót lại một mảnh tàn hồn cơ chứ.
Ngươi quay về nói với Minh Nguyệt, Mộ Dung Nguyên Duệ hiện giờ đã không còn là tiên tử Côn Lôn, mà là Côn Lôn nô bộc của đảo Bồng Lai ta!” Nói xong câu này, Toàn Cơ thượng sư dẫn người rời đi.
Người của Tiên đảo Bồng Lai đều là những nhân vật tựa như thần tiên, cưỡi gió mà đến lượn mây mà đi, nháy mắt đã không còn một bóng người.
Những đệ tử Tiên đạo còn sót lại đều xuất thân từ Tiên đạo Côn Lôn, trước khi rời đi, đặc sứ cung Dao Trì tới trước mặt Tạ Lưu Vân khom người hành lễ nói: “Bên ngọc thụ Côn Lôn có một tòa đình đài, do cung chủ xây lên sau khi Tạ hành tẩu bỏ đi, có tên gọi là Lưu Vân Vô Tâm đài.
” Nói xong, đặc sứ Côn Lôn cũng dẫn người rời đi.
Sau khi người của Tiên đạo đi hết, Âm ti Chung Quỳ vẫy bút một vòng trực tiếp mở một thông đạo môn đến Minh giới, đám người Âm ti sải bước qua thông môn, toàn bộ đều quay về Âm ti.
Hiện giờ chỉ còn mỗi người của Nhân đạo lưu lại đây, mấy người này nể mặt Tạ Lưu Vân tất nhiên sẽ không tiếp tục ngăn cản chúng tôi.
“Bảy ngày sau, núi Long Hổ sẽ tổ chức đại hội đạo môn, hiện giờ xin các vị chưởng giáo hãy về trước đi.
” Tạ Lưu Vân thu hồi kiếm lại, truyền âm đến bốn phương tám hướng.
Cả đám đệ tử đạo môn đáp lại một câu, rồi lần lượt rời đi.
Một khắc sau, đỉnh phía Nam núi Chung Nam chỉ sót lại người của phủ Thiên Sư và Toàn Chân giáo vẫn ở nguyên tại chỗ không rời bước.
Sắc mặt Hứa Tấn rất gượng gạo, chưởng giáo Toàn Chân Vương Trùng càng thêm tối sầm khó coi hơn.
Hứa Tấn đại diện cho phủ Thiên Sư, mà phủ Thiên Sư đã từng là đối thủ của Tạ Lưu Vân.
Bây giờ Tạ Lưu Vân tái xuất quay về làm người cầm cờ của Nhân đạo, phủ Thiên Sư cho dù muốn tiếp tục đối địch với hắn cũng làm gì có tư cách nữa.
Chín vị đệ tử hộ pháp Nhân đạo, hiện tại đã tôn Tạ Lưu Vân làm chủ rồi.
Mà Toàn Chân giáo gặp khó xử lại bởi vì Khương Tuyết Dương, ánh mắt Vương Trùng nhìn sang Khương Tuyết Dương mang cảm xúc vô cùng phức tạp không nói thành lời.
“Vương chưởng giáo, Tuyết Dương nhận giáo huấn của Toàn Chân giáo nhiều năm nay, đương nhiên có ơn dưỡng thành.
Nhưng mà đạo bất đồng bất tương vi mưu, Tuyết Dương từ nay xin cắt đứt nhân duyên với Toàn Chân giáo.
Ngày sau nếu đôi bên chạm mặt nhau trên chiến trường, đệ tử Toàn Chân giáo không cần thủ hạ lưu tình với ta.
” Vừa dứt lời, Khương Tuyết Dương hạ người cúi xuống đất, lúc đứng lên khuôn mặt cô ấy đã đẫm lệ.
Từ khi còn bé cô ấy đã lên núi Chung Nam, Toàn Chân giáo có ơn dưỡng dục với cô ấy, theo ý nghĩa nào đó mà nói, núi Chung Nam chính là nhà của cô ấy Trước khi cô ấy trở thành thiên hạ hành tẩu của Toàn Chân giáo, đã hưởng thụ hết mọi sự sủng ái của sư môn, sau này đảm nhiệm chức vị thiên hạ hành tẩu của Toàn Chân giáo, càng tiếp nhận sự tôn sùng tuyệt đối, danh vọng còn vượt xa trên cả Vương Trùng.
Thế nhưng Vương Trùng lại không hề vì điều đó mà có chút gì đố kỵ hay căm hận cô ấy, thường xuyên kể với người khác, Toàn Chân giáo có một mình Tuyết Dương đã đủ rồi.
Bởi vậy, ngay lúc biết được chân tướng việc Khương Tuyết Dương chính là Tham Lang của Ma đạo, thay vì nói tâm trạng của Vương Trùng là gượng gạo và xấu hổ, thà không bằng nói ông ta đau lòng tuyệt vọng thì đúng hơn, ông ta đã sụp đổ tựa như chết tâm rồi.
Vương Trùng không hề nhận đại lễ của Khương Tuyết Dương, lúc cô ấy khom người liền quay mặt sang chỗ khác, lạnh giọng nói: “Toàn Chân Vương Trùng gánh vác không nổi một lạy của Tham Lang Hộ Pháp thiên tôn!” Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Khương Tuyết Dương càng thêm trắng bệch, nhưng lại không nói thêm điều gì nữa.
Chính tại lúc đó, có một đệ tử Toàn Chân giáo đột nhiên tiến về phía trước mặt Khương Tuyết Dương, vẫn dùng lễ tiết bái kiến thiên hạ hành tẩu như trước đây.
Hành lễ xong xuôi, vị đệ tử Toàn Chân giáo đó cũng không nói một lời nào, mà rút kiếm pháp sư Trai Trám chém đứt đạo bào, rồi quay lưng rời đi.
Tiếp sau hắn, dường như tất cả đệ tử đều khom người kính lễ Khương Tuyết Dương, rồi chém đứt đạo bào.
“Vừa hay để Tạ hành tẩu nhìn rõ, kể từ hôm nay trên dưới Toàn Chân giáo ta đã không còn bất kỳ mối liên quan gì với Khương Tuyết Dương của Ma đạo nữa!” Vương Trùng nói.
Tham Lang, kẻ nham hiểm độc ác gian trá xảo quyệt.
Từ khi sinh ra chưa từng động chân tình, nhưng vào lúc này đây đôi mắt Khương Tuyết Dương đã đỏ thẫm ướt lệ.
Giống như tôi và Thùy Họa, ký ức của Khương Tuyết Dương về Hộ Pháp thiên tôn Tham Lang của Ma đạo vừa trống rỗng vừa hiện hữu, còn về một mảnh tàn hồn của chín kiếp Tham Lang, cũng đã sớm theo bước chân của Ma Đạo Tổ Sư và Phá Quân rời khỏi nhân thế rồi.