Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 251 - Chương 251: Cát Bào Đoạn Nghĩa (Cắt Áo Đoạn Nghĩa Tình) (1).

Chương 251: Cát bào Đoạn Nghĩa (Cắt Áo Đoạn Nghĩa Tình) (1).

Thanh kiếm Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng này tuy rằng là pháp kiếm đạo môn, nhưng mà đồng thời cũng vô cùng thích hợp cho người lấy kiếm nhập đạo sử dụng.

Điều thần kỳ chính nằm ở chỗ nó là Thư Hùng Song Kiếm.

Khi tách ra, bất luận là Hùng Kiếm hay Thư Kiếm đều phát huy hoàn hảo sức mạnh lôi pháp của núi Long Hổ, mà khi song kiếm dung hợp làm một thể, liền biến thành cực phẩm sát kiếm.

Chính cái gọi là đạo một âm một dương vị, thần âm dương bất trắc vị.

Thư Hùng dung hợp, âm dương bất trắc, không nhập ngũ hành, mà bản thân kiếm khí cũng không nằm trong hàng ngũ ngũ hành.

Nói ra để so sánh thì, khi Tam Ngũ Trảm Tà Kiếm Thư Hùng dung hợp, uy lực còn vượt xa trên cả thanh kiếm Vấn Thiên trong tay tôi! Thời khắc này, Tạ Lưu Vân còn chưa xuất thủ, mới chỉ song kiếm dung hợp thôi liền đã kinh động đến mức mây bay trôi dạt khắp bầu trời.

Đợi đến lúc Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng kiếm hoàn chỉnh quay về tay của hắn, hình thành nên thế cục nhất kiếm mạnh mẽ sắc bén càn quét Thập Cửu Châu.

Xem ra chúng tôi vẫn quá xem thường Tạ Lưu Vân rồi, mới đầu tôi còn nghĩ rằng nếu chúng tôi toàn lực ứng chiến, trận chiến này chưa chắc sẽ thua, nhưng mà hiện giờ, chưa nói tới việc Nhân đạo sẽ liên thủ với Tiên đạo hay không, cho dù chỉ mỗi mình Tạ Lưu Vân đã có thể giết thẳng lên hồ Ngưỡng Thiên rồi.

“Tạ Lưu Vân, ngươi thật sự muốn động thủ với Tiên đạo ta hả?” Sắc mặt Toàn Cơ thượng sư ngày càng tối sầm, lạnh giọng gằn từng tiếng hỏi.

“Ta đã nói qua trước, ta đã đồng ý thả người của Ma đạo rời khỏi đây.

Nếu như Toàn Cơ thượng sư vẫn cố chấp muốn động thủ, vậy chỉ đành thứ cho Lưu Vân lấy kiếm nghênh chiến rồi.

” Tạ Lưu Vân nói.

“Ha ha, vậy ý ngươi là Nhân đạo dự định sẽ thông đồng với Ma đạo đúng không?” Một vị lão đạo của Tiên đảo Bồng Lai cười lạnh nói.

“Thời đại Mạt pháp vẫn chưa kết thúc, sao có thể xem là đồng lõa? Đạo môn tranh đấu liên lụy đến dân sinh trong thiên hạ, một trăm năm trước ta đã tận lực ngăn cản đạo môn nhập thế, một trăm năm sau tâm ý của ta vẫn không hề thay đổi.

” “Ngươi luôn miệng nhắc tới chúng sinh trong thiên hạ làm cái cớ thoái thác, nằm trong quan tài trấn hồn suốt một trăm năm nay ngươi quả đúng đã bị Ma Đạo Tổ Sư tiêm nhiễm không ít đó.

” Toàn Cơ thượng sư nhạo báng nói.

“Vấn đề giữa Tam đạo chỉ là giáo lý bất đồng, tâm nguyện ban đầu đều vì cứu thế.

Tạ Lưu Vân ta là đệ tử Nhân đạo, trước đây đã vậy thì bây giờ vẫn thế và tương lai cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Đợi khi thời đại Mạt pháp chấm dứt Ma đạo tái xuất, Tạ Lưu Vân ta nhất định sẽ một lòng tử chiến vì Nhân đạo.

Nhưng mà hiện giờ, kẻ nào dám tiếp tục ngăn cản người của Ma đạo rời khỏi núi Chung Nam, hãy thử hỏi thanh kiếm Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng trong tay ta trước đi.

” Lời này vừa thốt lên, người của Tiên đạo Bồng Lai không ai dám nhiều lời phản bác nữa.

Trầm mặc một hồi lâu, Toàn Cơ thượng sư quay đầu hỏi Âm ti: “Chung Quỳ Phán Quan, Âm ti các ngươi vẫn muốn tiếp tục đứng yên xem kịch đấy hả?” Suy nghĩ của Toàn Cơ thượng sư thay đổi nhanh chóng, đối với mấy kẻ ở Tiên đảo Bồng Lai, nếu mà trước lúc Tạ Lưu Vân xuất thế, bọn họ vẫn còn sức mạnh chiến đấu một trận với đạo môn trong thiên hạ, khi đó thắng bại không thể dự đoán trước.

Nhưng mà bây giờ Tạ Lưu Vân đã xuất thế vượt khỏi trần gian, Tiên đảo Bồng Lai không thể đánh bại Nhân đạo đâu, huống hồ tuy Ma đạo chúng tôi đã giải trừ Phong Dương Trận, thì vẫn còn Thùy Họa và tôi.

Trên mặt Chung Quỳ hơi lộ vẻ chần chừ do dự, hiển nhiên đã bị lời của Toàn Cơ thượng sư đâm trúng chỗ đau.

Vốn dĩ Âm ti trong thời đại Mạt pháp đã bị đạo môn áp chế, bây giờ Tạ Lưu Vân quay lại rồi, từ nay về sau Âm ti càng khó lòng hành sự ở nhân gian.

Âm ti là thế giới người chết, đối địch với tất cả người sống là thái độ tồn tại của bọn họ.

Âm ti không quản dân sinh có biến cố gì, chỉ biết thu nạp âm linh oán hồn từ nhân gian, người chết càng nhiều thì càng tốt, thậm chí còn hận không thể kéo tất cả mọi người vào lục đạo luân hồi.

Một khi đã nhập vào lục đạo luân hồi, vậy thì bất luận người này khi còn sống tu vi có cao thâm đến mấy, cũng đời đời kiếp kiếp chịu sự kiểm soát của Âm ti.

Ban đầu Âm ti chủ động nhúng tay vào tranh đấu tam đạo, bản thân họ chính vì sợ thiên hạ không đủ loạn đấy.

Tâm tư của Chung Quỳ tôi có thể đoán ra được, nếu như liên thủ với Tiên đảo Bồng Lai, lấy núi Chung Nam làm chiến trường, nhất định có thể tránh trước khi Nhân đạo quật khởi thành công trấn áp vận mệnh Nhân đạo.

“Trước kia ta đã nói qua, hôm nay Âm ti sẽ không xen vào tranh đấu của Tam đạo.

” Chung Quỳ thản nhiên nói.

“Tốt, tốt, tốt lắm! Ta cũng rất muốn biết Âm ti rốt cuộc đang kiêng kỵ cái thứ gì.

Trận chiến này hai bên chúng ta liên thủ không những có thể một đòn diệt sạch tàn dư Ma đạo mà còn có thể trấn áp vận mệnh Nhân đạo, bỏ lỡ cơ hội hôm nay, Âm ti các ngươi cứ đợi bị Nhân đạo đè đầu cưỡi cổ đi.

Thời đại Mạt pháp vẫn chưa kết thúc, Âm ti chỉ xứng nhìn sắc mặt Tạ Lưu Vân mà sống thôi đó.

” Toàn Cơ thượng sư nhấn mạnh ba chữ tốt, hiển nhiên bà ta đã bị chọc tức đến mức không thể giữ được bình tĩnh.

“Khụ khụ, phải nhìn sắc mặt của Tạ Lưu Vân sợ rằng không chỉ có mỗi Âm ti bọn ta đâu nhỉ?” Tuần Dương Phán Quan còn ân cần đâm thêm một dao.

Bình Luận (0)
Comment