Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 250 - Chương 250: Kiếm Kinh Phù Vân (2).

Chương 250: Kiếm Kinh Phù Vân (2).

Lòng tôi sửng sốt, vào lúc này Tạ Lưu Vân không phải nên chỉnh đốn đạo môn để tiến đánh Ngưỡng Thiên Trì sao, ngay bây giờ lên núi gặp tôi làm gì chứ.

Chính tại lúc đó, tôi nhìn thấy Phật Gia đi xuống Giảng Kinh Lâu, đứng ở xung quanh Phong Dương Trận rồi nói với Khương Tuyết Dương: “Sư phụ, trận chiến này tuy nhìn giống đang ở trong thế hỏa thiêu liên doanh, nhưng lại là một thế cờ hòa, cơ hội xoay chuyển tình thế đều nằm trên người Tạ Lưu Vân.

”- Giải thích: thế hỏa thiêu liên doanh là ý chỉ chiến tranh Ngô - Thục vào thời kỳ Tam Quốc.

Hết giải thích.

Từ lúc nhìn thấy Ma Đạo Tổ Sư đánh cờ với Tạ Lưu Vân trong quan tài trấn hồn, Phật Gia vẫn luôn nhớ mãi không quên, tu hành xong đều thường xuyên quan sát đạo kỳ ngộ.

“Ý của con là muốn ta để Tạ Lưu Vân lên Ngưỡng Thiên Trì sao?” Khương Tuyết Dương hỏi.

“Vâng ạ.

” Phật Gia gật đầu.

“Được, ta nghe theo con, để Tạ Lưu Vân lên đây, diện kiến thiên hạ hành tẩu núi Long Hổ đời trước thử một lần xem sao!.

”Khương Tuyết Dương nói xong, Phong Dương Trận biến đổi, chuyển ra một đạo sinh môn.

Trong phút chốc, Tạ Lưu Vân bay lên Ngưỡng Thiên Trì.

Hôm nay hắn đã không phải là vị thiếu niên trẻ tuổi trên Sơn Hải Quan, mỗi một cử chỉ hay động tác đều mang thần niệm mạnh mẽ.

Mặc một thân đạo bào xanh đen, lưng đeo song kiếm.

Kiếm Phân Thư Hùng, chính là kiếm Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng mà Trương thiên sư sau khi phi thăng ở tổ đình Nhân đạo lưu lại núi Long Hổ.

Đôi kiếm này, vốn dĩ là do trưởng giáo núi Long Hổ và thiên hạ hành tẩu các đời sở hữu, đến bây giờ truyền hết toàn bộ cho Tạ Lưu Vân.

Từ khi từ biệt ở quan tài trần hồn, tuy cũng đã nghĩ tới sẽ có một ngày gặp lại hắn, nhưng không ngờ sẽ là tại Ngưỡng Thiên Trì trên núi Chung Nam Tạ Lưu Vân vừa tới, lập tức thu hút ánh mắt của toàn bộ những gì ở đây, mỗi ánh mắt đều không giống nhau.

Ánh mắt Thùy Họa vẫn lạnh nhạt như cũ, khí cơ khóa chặt trên người Tạ Lưu Vân, trong mắt cô ấy chỉ có phe địch và phe ta.

Thần tình Phật Gia không hề thay đổi, cô ấy đã gặp qua Tạ Lưu Vân một lần.

Mà ánh mắt của Khương Tuyết Dương lại nóng rực.

Âm ti so sánh hai người bọn họ với nhau, trước khi túc mệnh Tham Lang của Khương Tuyết Dương thức tỉnh vẫn luôn xem Tạ Lưu Vân như thần tượng, giờ phút này gặp được chính hắn, tất cả cơn sóng trong lòng chắc chắn đã nhấp nhô cuộn trào.

Tạ Lưu Vân vừa lên núi xong, quan sát tình hình xung quanh, sau đó làm một động tác khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

Hắn vậy mà lại hành lễ với Phật Gia trước, mà còn là lễ của vãn bối đệ tử.

Phật Gia giật mình sửng sốt, rõ ràng cũng nghĩ không thông vì sao Tạ Lưu Vân lại hành lễ tiết này với cô ấy.

Hành lễ với Phật Gia xong xuôi, Tạ Lưu Vân thay phiên hành lễ với Khương Tuyết Dương, và Thùy Họa, lần này lại là lễ tiết ngang vai vế.

Khương Tuyết Dương hồi lễ hắn, Thùy Họa lại không thèm động đậy, Tạ Lưu Vân cũng không vì thế mà tức giận, tiến thẳng bước về phía tôi.

“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Tạ Lan, ngươi trưởng thành còn nhanh hơn tưởng tượng của ta.

”“Phúc sinh vô lượng thiên tôn.

Mệnh số đã định, không phải bản lĩnh của Tạ Lan.

” Tôi trả lễ hồi đáp.

Từ lúc tôi bái sư học đạo, năm nay đã là năm thứ ba rồi.

Ba năm nhập đạo, lĩnh ngộ Thất Sát Kiếm, nhìn ra cả đạo môn dù không tính là thiên tụng kỳ tài, thì cũng là nhân vật hiếm có.

Chỉ là trong lòng tôi hiểu rõ, tôi có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, toàn dựa vào mệnh cách Thất Sát, và cơ duyên mà Ma Đạo Tổ Sư truyền lại.

Nếu chỉ dựa vào mỗi ngộ tính căn cốt của bản thân tôi, vào những năm còn sống chưa chắc có thể lấy kiếm nhập đạo.

“Bản thân Mệnh số chính là một phần của thực lực, lẽ nào đến tận bây giờ ngươi vẫn không nhìn thấu hay sao?” Tạ Lưu Vân mỉm cười, lời lẽ giống như người huynh trưởng ôn hòa dặn dò nói.

Không phải tất cả những gì bỏ ra đều sẽ có đền đáp, cũng không phải tất cả những tấm lòng đều xứng đáng bảo vệ, thiếu đi mệnh số đến cuối cùng chỉ có thể than thở một tiếng trách ông trời phụ lòng tôi.

Gia Cát Lượng tài trí đến vậy, đáng tiếc vừa xuất sư vẫn chưa kịp giành được thắng lợi đã chết rồi.

Tây Sở Bá Vương uy mãnh đến thế, nhưng chỉ đành nuốt hận Ô Giang, không còn mặt mũi đối diện với phụ lão ở Giang Đông.

Ma Đạo Tổ Sư có lợi hại bao nhiêu, nếu không phải Sát Phá Lang tam chinh tứ phương, cũng chẳng thể đi được đến bước cùng Tiên Nhân hai đạo chia thiên hạ thành ba phần, càng đừng nói gì mà hậu sinh khả úy.

Nếu chỉ tất cả công lao quy về nỗ lực của riêng mình, đó mới thật sự là vô tri.

Người mạnh như thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng, cũng lưu lại tám chữ “phụng mệnh của trời, tồn tại mãi mãi” khắc trên Ngọc tỷ truyền quốc.

Đạo lý này tôi cũng gần đây mới thông suốt được, vì thế khi nghe thấy Tạ Lưu Vân nói mấy lời ấy, tôi mới cảm tạ hắn từ tận đáy lòng.

“Ngươi là kẻ địch của bọn ta, bây giờ chạy lên đây để làm gì?” A Lê tay cầm chắc cung tiễn, nhắm chuẩn vào Tạ Lưu Vân rồi nói.

Cho dù là kẻ mạnh như Tạ Lưu Vân, đối diện với mũi tên của A Lê, cũng khẽ nhăn mày.

“Tiễn ý thật mạnh mẽ, ngươi là ai?”“Ta tên là A Lê, người của bộ tộc Đông Di, là anh Tạ Lan đã mang ta từ trong Bí Cảnh Tuyết Vực ra đó.

”A Lê trả lời như vậy khiến tôi không biết nói sao, nhớ lại lúc mới gặp cô bé, lần đó cô bé chính là mang bộ dạng không biết giấu giếm này, người khác hỏi cái gì là trả lời cái đấy.

Nghe A Lê nói ra bốn chữ bộ tộc Đông Di, thần tình Tạ Lưu Vân khẽ biến, liền hỏi tôi: “Người bắn tên khiến pháp thân Toàn Cơ thượng sư bị thương chính là cô bé này?”“Ừ.

” Tôi gật đầu.

“Có thể ra tay dưới mắt Thiên đạo, không biết là vị Thái Cổ Ma Thần nào giáng xuống vậy?”Ý chí của Thái Cổ Ma Thần không bị tận diệt, dưới mắt Thiên đạo không một ai dám sử dụng sức mạnh ý chí của những vị đó.

A Lê đã bắn tên làm thân pháp của Toàn Cơ thượng sư bị thương, thấy rõ vị Thái Cổ Thần Ma ban tặng sức mạnh ý chí cho cô bé đã tiêu tán, vì thế Tạ Lưu Vân mới hỏi câu này.

“Nguyệt Ma.

” Tôi thản nhiên trả lời sự thật.

Cái chết của Thái Cổ Ma Thần vượt xa so với thiên tôn, tôi không muốn che giấu tin tức về cái chết của Nguyệt Ma, huống hồ cũng đâu có giấu được hắn ta.

Nghe được Nguyệt Ma đã giáng xuống, Tạ Lưu Vân lộ ra vài phần thương cảm.

Kẻ mạnh tuyệt thế có thể tranh đấu với Thiên đạo, bất luận thiện ác công quá, bản thân người đó vẫn xứng đáng được tôn kính.

“Không biết Lưu Vân đạo hữu đến Ngưỡng Thiên Trì là có mục đích gì?” Khương Tuyết Dương hỏi.

”“Ngừng chiến.

” Tạ Lưu Vân nói.

“Nhân đạo đã có ngươi trận chiến này chắc thắng không thua, tại sao lại ngừng chiến?”“Sát Phá Lang tam phương tứ chính, Nhân đạo cho dù thắng được cũng là thắng lợi mang tổn thất nặng nề.

Hai bên chúng ta phân tranh, kẻ được lợi sau cùng ngược lại là Tiên đạo.

”Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Nhân đạo và Tiên đạo trong cuộc chiến phong thần liên thủ với nhau vì Ma đạo quá mạnh.

Hiện giờ Ma đạo không xuất thế, cường địch của Nhân đạo tất nhiên biến thành Tiên đạo.

“Ngươi lẽ nào không sợ tương lai Ma đạo tái xuất, lại giống như năm đó ngự trị hai đạo các ngươi hay sao?” Khương Tuyết Dương hỏi.

“Cô cảm thấy có khả năng hay sao?” Tạ Lưu Vân hỏi ngược lại.

Ma đạo có được cơ hội tạm nghỉ ngơi, hoàn toàn nhờ vào việc thời đại Mạt Pháp vẫn chưa kết thúc.

Một khi kết thúc, kẻ địch cần phải đối mặt chính là cường giả ở đẳng cấp thiên tôn.

Chỉ từ điểm này, Ma đạo đã không có tương lai rồi.

Vì thế, cho dù một câu vặn hỏi của Tạ Lưu Vân nghe có vẻ rất vô lễ, nhưng lại là tình hình thực tế.

Khương Tuyết Dương trầm mặc không nói gì, rất lâu sau mới cất tiếng: “Nếu như Lưu Vân đạo hữu có thể bảo đảm đạo môn không ra tay với đệ tử Ma đạo ta, ta tất nhiên sẽ tự nguyện ngừng chiến.

”“Các vị theo ta xuống núi là được rồi.

” Tạ Lưu Vân nói.

“Được, ta bây giờ sẽ giải trừ Phong Dương Trận.

”Phong Dương Trận là phòng thủ mạnh nhất của chúng tôi, một khi giải trừ, toàn bộ Ngưỡng Thiên Trì lập tức sẽ bạo lộ trước mắt đạo môn, Âm ti, và dưới giới hạn công kích của tam phương Tiên đạo.

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi như hổ đói.

Cho dù là Âm ti chỉ đến đây xem kịch hay, ánh mắt cũng lộ vẻ sắc bén mập mờ.

Giả sử muốn động thủ, đây là cơ hội tốt nhất để tận diệt hết Ma đạo.

Hứa Tấn ngước nhìn Khương Tuyết Dương, sát cơ trong mắt không hề che giấu, mà ánh mắt Toàn Cơ thượng sư nhìn tôi càng thêm ngập tràn oán hận vô bờ bến.

“Ta đã đáp ứng thả bọn họ xuống núi, các vị không thể tiếp tục động thủ nữa.

” Tạ Lưu Vân nói.

“Ha ha, người của Tiên đạo không cần nhìn sắc mặt của Nhân đạo các ngươi.

Tạ Lan, ngươi diệt nguyên thần của con trai ta, hôm nay bắt buộc phải nạp mạng trả lại.

”Toàn Cơ thượng sư cười lạnh một tiếng, tiếp tục giải phóng sát ý.

Cùng lúc đó, hai vị nửa bước thành thiên tôn đến từ đảo Bồng Lai cũng theo Toàn Cơ thượng sư đem sát cơ khóa chặt trên người tôi.

Sát niệm của ba vị cách nửa bước thành thiên tôn tập hợp trên người một mình tôi, cho dù tôi đã lấy kiếm nhập đạo, cũng cảm thấy áp lực tăng gấp bội.

Quan trọng nhất là nếu như ba người này thật sự dùng toàn lực giết tôi, tôi căn bản không thể chạy thoát, không còn Phong Dương Trận dù Khương Tuyết Dương và Thùy Họa liên thủ cũng không bảo vệ được mạng sống của tôi.

“Toàn Cơ đạo hữu, xin hãy thu hồi sát niệm.

” Tạ Lưu Vân tiến một bước vượt lên, chắn trước mặt tôi nói.

“Tạ Lưu Vân, thời đại thuộc về ngươi đã trôi qua rồi, hiện giờ ngươi không có tư cách nói năng tùy tiện với Tiên đạo ta.

” Toàn Cơ thượng sư nói.

“Hôm nay nếu bà động võ với Tạ Lan, ta có thể bảo đảm người của Tiên đảo Bồng Lai các người sẽ không có một ai xuống được núi Chung Nam đâu!”“Khẩu khí lớn thật đó, năm đó ngươi sỉ nhục Tiên đạo Côn Lôn, Tiên đạo vẫn chưa tính sổ với ngươi, bây giờ lại dám xuất khẩu cuồng ngôn, thật sự xem Tiên đạo ta không có ai hay sao?”“Sư đệ, xuất kiếm đi.

Dạy dỗ cho đám người Tiên đạo kia hiểu rõ những chuyện đệ có thể làm năm đó, bây giờ vẫn giống như vậy.

” Trương Chi Viễn lạnh nhạt nói.

“Được.

”Nói xong chữ được, thân ảnh Tạ Lưu Vân bất động, hai kiếm Thư Hùng đeo trên lưng bay thẳng lên trời, hợp lại làm một trên không trung.

Phù vân bay loạn xạ, kiếm ý ngập bầu trời.

Bình Luận (0)
Comment