Khương Tuyết Dương nói, từ khi biết được Tạ Lưu Vân vẫn sẽ xuất thế, cô ấy liền điều tra câu chuyện về hắn trong đạo môn.
Cuối cùng suy tính ra Tạ Lưu Vân tu hành có thể cũng là sát kiếm, năm đó một nửa ngọn núi Phục Ngưu vốn không phải là dùng pháp thuật đạo môn di chuyển đến, mà là bị Tạ Lưu Vân dùng kiếm chém tới đó.
“Tạ Lưu Vân năm đó nếu như có thể lấy kiếm chém núi Phục Ngưu, lại cần liên thủ với Hoàng Hà Bát Đại Vương làm gì, còn phải chạy đến Âm ti trộm nước hoàng tuyền nữa chứ.
” Thùy Họa nói.
“Lấy kiếm chém núi Phục Ngưu vốn không khó, chỉ cần mượn lực hỗ trợ của pháp trận và thần phù liền có thể làm được.
Tạ Lưu Vân không giống như Tạ Lan chỉ tu luyện sát kiếm, hắn đọc hết một lượt đạo tàng vạn pháp đều thông thạo, cái mà hắn có chính là thủ đoạn.
” Khương Tuyết Dương nói.
Năm đó đã có được bút tích kinh thiên đến vậy, bây giờ Tạ Lưu Vân niết bàn trùng sinh, thực lực sẽ chỉ càng mạnh hơn.
Bạch Lão Quỷ bị vây nhốt ở thành Chết Oan, người âm trong thiên hạ không hề có bất cứ động tĩnh gì.
Vận mệnh Ma đạo suy kiệt, người nguyện xả thân bảo vệ đạo không nhiều, bây giờ Ngưỡng Thiên Trì đã là lực lượng mạnh nhất của Ma đạo ta rồi.
Nếu như Tạ Lưu Vân không đến, dựa vào Phong Dương Trận chúng tôi vẫn còn có thể thủ hộ được Ngưỡng Thiên Trì, chỉ đợi sĩ khí đạo môn kiệt quệ, liền có thể liều chết xông ra khỏi tầng tầng lớp lớp vòng vây, đợi nhập vào đạo môn nhân gian muốn tiếp tục huy động lực lượng cũng không có khả năng nào nữa.
Tạ Lưu Vân hiện tại đã lên núi Chung Nam, muốn tiếp tục thủ hộ Ngưỡng Thiên Trì càng thêm muôn vàn khó khăn.
“Để tôi đánh với hắn.
” Thùy Họa nhàn nhạt nói.
“Tôi biết cô đã sử dụng được Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao, bộ đao pháp này đoạt sát cơ của trời đất, chín mươi chín tám mươi mốt đao ngay cả thần ma cũng không dám cản, nhưng mà với cảnh giới hiện giờ của cô thì có thể dùng được mấy đao chứ? Vẻn vẹn ba đao đã hao tổn hết thần hồn của cô rồi.
” Tuệ nhãn của Khương Tuyết Dương sắc bén, nhìn một cái liền đoán được trình độ chiến lực hiện tại của Thùy Họa.
“Thời gian không đợi tôi, chỉ có thể lấy mạng để tranh giành thôi.
Nếu đợi tôi quay về từ Âm ti, đao ý của Phá Quân bên bờ sông Vong Xuyên chắc chắn có thể khiến tu vi của tôi tăng vọt, đến lúc đó lại chiến đấu với đạo môn trong thiên hạ, cần gì phải kinh sợ như vậy.
” Thùy Họa nói.
Phá Quân năm đó một đao chém đứt sông Vong Xuyên, sau đó oán hồn tuy rằng đã bình phục, nhưng mà bờ sông vẫn lưu lại đao ý của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao như xưa.
Quân tử bất hoạn vô lượng kiến đại tắc lượng đại, đao của Thùy Họa cũng giống như vậy.
Cô ấy tuy sở hữu pháp quyết của Phá Quân, nhưng không có tận mắt chứng kiến uy mãnh của Phá Quân.
Vì thế hiện giờ nếu như cô ấy cưỡng ép chế ngự, chỉ động một chút liền phải trả giá bằng việc đốt cháy thần hồn, bắt buộc bản thân xuất đao.
“Cô nói không sai, chính là thời gian quá ngắn.
Vì thế nên trận chiến này chúng ta không thể đánh, chỉ có thể chạy, sống sót mới có hy vọng.
Tôi trấn thủ Ngưỡng Thiên Trì, cô mang theo Tổ Sư rời khỏi đây đi.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Ha ha, cô đừng hòng.
” Thùy Họa cười lạnh một tiếng, nhảy xuống khỏi Giảng Kinh Lâu.
Tâm ý của cô ấy tôi và Khương Tuyết Dương đều thấu hiểu, thà chết chứ quyết không chạy trốn.
Nếu đã như vậy, chỉ có thể tử chết.
Nếu đã quyết tâm tử chiến, sau khi Thùy Họa xuống lầu liền bắt đầu ngưng tụ khí tức của Tiên Thiên Canh Kim giữa trời đất, đồng thời cả người bắt đầu tỏa ra quân uy.
Hơi thở Phong Dương Trận sục sôi, mỗi lần biến trận đều dẫn phát thiên tượng biến hóa, Khương Tuyết Dương tự mình nhập trận xong, Phong Dương Trận càng thêm cường đại mạnh mẽ, thu nạp rất nhiều uy thế phong vân.
Tôi xuất kiếm vô hối xong kiếm ý tràn khắp huyền quan, Thất Sát Kiếm tuy không bằng Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao đoạt hết sát cơ trong trời đất, nhưng mà kiếm thứ bảy của tôi cũng không ai có thể ngăn cản nổi.
Chỉ dựa vào một lĩnh vực kiếm khí, liền có thể giết ra được một con đường máu trong vạn quân.
Quân uy của Thùy Họa, pháp trận của Khương Tuyết Dương, lĩnh vực kiếm khí của tôi, còn có thần tiễn của A Lê canh giữ bên cạnh, cho dù thủ đoạn Tạ Lưu Vân có thông thiên, trận chiến này cũng không phải không có được một chút phần thắng nào.
Chỉ là nếu làm như vậy, chẳng khác nào đem toàn bộ vận mệnh của Ma tộc đặt hết vào trận chiến này, chịu đựng không nổi bất kỳ tổn thương.
Giờ khắc này trên Ngưỡng Thiên Trì ngưng tụ sát ý, chỉ đợi đám người Tạ Lưu Vân đến tấn công.
“Tạ Lưu Vân cầu kiến Ma Đạo Tổ Sư đương nhiệm.
”Nửa ngày sau, dưới núi truyền đến một tiếng thần niệm truyền âm, thần niệm mạnh đến mức xé nát bầu trời.