Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 274 - Chương 274: Lai Lịch Của Phật Gia (2).

Chương 274: Lai Lịch Của Phật Gia (2).

Sau khi khách và chủ đều ngồi xuống, Tạ Lưu Vân vào thẳng vấn đề, đề cập đến sự việc cổ địa núi Không Minh.

“Bách Lý Xuân Thu mượn vu cổ để chứng đạo chưa thành, hóa thành ma quỷ tàn sát muôn dân, trong thời đại hỗn loạn không biết đã làm hại bao nhiêu sinh linh.

Giờ đây núi Không Minh đã xuất thế, vừa hay ứng nghiệm dụ ngôn lúc đó.

Nếu như để hắn trùng tụ ma thể, nhân gian tất sẽ gặp đại loạn.

” Tạ Lưu Vân nói.

“Tôi đã biết chuyện này rồi, đạo hữu Lưu Vân trước khi đến đây chắc đã có chủ ý trước rồi, không biết có tính toán gì.

” Tôi nói.

“Nguyên thần của Bách Lý Xuân Thu lúc đó đã bị Ma đạo Tổ Sư một kiếm trảm diệt, một khi xuất thế ắt là kẻ thù lớn sống chết của Ma đạo, vẫn là thỉnh Ma đạo cho người theo tôi đến núi Không Minh để thăm dò một phen.

” Tạ Lưu Vân nói.

“Các ngươi định cho bao nhiêu người đi đến núi Không Minh?” Tôi hỏi.

“Lần này chỉ là đi thăm dò ý chí chi lực của cổ ma mạnh yếu ra sao, chỉ cần tinh nhuệ không cần số lượng nhiều, Nhân đạo cử tôi, Tiên đạo là Mộ Dung tiên tử, Dã tiên do Ngạo Hàn đảm đương.

Không biết Ma đạo định sẽ cử ai?” Mặc dù hắn đang hỏi Ma đạo định cử ai, nhưng nhìn qua trận tướng của bọn họ, Ma đạo chúng tôi chỉ có tôi đi mới phù hợp thân phận.

Như vậy thì, ba nhà Đạo môn cử đi đều là người cầm cờ, còn Ngạo Hàn là thủ lĩnh Dã tiên.

Thời đại mạt pháp vẫn chưa kết thúc, trận hạo kiếp này cũng chỉ vừa mới bắt đầu, Tạ Lưu Vân sẽ không nhân thời điểm này mà bày mưu hãm hại tôi đâu.

Huống hồ bây giờ Thùy Họa không ở đây, trong thành Thanh Khâu người có tu vi cao nhất là tôi.

Khương Tuyết Dương tuy không từng nói về cảnh giới tu vi hiện tại của cô ấy, nhưng cô ấy không thể rời khỏi Hàn Hoang, còn Bạch Hà Sầu mới chỉ là hợp đạo.

Mà A Lê là át chủ bài của Ma đạo, chưa phải lúc thật sự cần thiết thì tôi không muốn để A Lê xuất tiễn.

Có những người như vậy đó, không cần phải thường xuyên ra tay để khiến người khác khiếp sợ, càng ra tay nhiều sẽ càng khiến kẻ thù hiểu rõ hơn mà thôi.

Bắn tên từ núi Chung Nam, bắn gãy cờ lệnh của Liễu Như Thị, tiễn pháp như vậy đã khiến Ngạo Hàn vô cùng dè chừng, Tạ Lưu Vân cũng kiêng dè A Lê như vậy.

“Tôi cùng đi với mọi người vậy.

” Tôi nói.

“Như vậy là tốt nhất, tình thế cấp bách, thỉnh mong Đạo tổ thu thập hành trang, theo tôi lập tức xuất phát.

” Tạ Lưu Vân nói.

Trước khi đi, tôi cùng Khương Tuyết Dương, Bạch Hà Sầu và những người khác tạm biệt.

Bọn họ vô cùng âu lo cho lần đi núi Không Minh này của tôi, nhưng cũng biết rằng tôi bắt buộc phải đi, lần này ba nhà cử đi đều là người cầm cờ, nếu tôi không đi, Ma đạo sẽ bị xem là yếu đuối, hèn nhát, không dám nhập thế ứng kiếp.

Đúng lúc tôi chuẩn bị theo bọn họ thì Phật Gia đột nhiên xuất hiện, bảo có lời muốn nói với tôi.

Tôi theo cô ấy đến phòng của cô ấy, sau khi vào phòng Phật Gia xé dải băng trên mặt.

Phật Gia chỉ khi xem cờ mới để lộ tuệ nhãn, cho nên tôi không hiểu cô ấy đang muốn làm gì, cũng không nhìn vào mắt cô ấy.

“Sư huynh, cậu quay lại nhìn tôi đi.

” Phật Gia nhẹ giọng nói.

Tôi xoay người nhìn vào mắt cô ấy, sau đó phát hiện tuệ nhãn như lưu ly vỡ vụn của cô ấy giờ đây biến thành một màu đen như mực.

“Sao mắt của cô lại thay đổi rồi?” Tôi thất kinh hỏi.

“Có phải huynh vẫn hiếu kỳ tại sao tôi có thể nhìn thấu thế giới bên trong trấn hồn quan không?” Phật Gia hỏi.

“Ừ.

” Tôi gật đầu “Bởi vì đó giờ thứ tôi sở hữu vốn dĩ không phải là tuệ nhãn.

Sư huynh, có thể đây là lần cuối tôi gọi cậu là sư huynh rồi, sau khi cậu đi, có thể tôi cũng phải rời khỏi.

” Phật Gia nói cô ấy sẽ không đi ngay bây giờ, nhưng cũng không thể tiếp tục ở lại đợi đến khi tôi từ núi Không Minh trở về.

“Cô muốn đi đâu?” Tôi hỏi.

“Đi đến nơi mà tôi phải đến.

Sau khi tôi đi, nhân gian sẽ không còn Uy Nhuy nữa, trên trời dưới đất cũng sẽ không còn Uy Nhuy nữa đâu.

” Phật Gia lặng lẽ nhìn tôi nói.

Tôi trầm mặc một hồi, trả lời: “Có một nơi vẫn luôn có đó.

” “Ở đâu?” “Trong tim tôi.

” Nói xong, tôi liền kéo cô ấy vào lòng, ôm thật chặt.

Có một số tình cảm tôi trước giờ chưa từng nhắc đến, thực ra từ lần đầu tiên trên thuyền tại đàm Cửu Long bắt gặp tuệ nhãn của cô ấy tôi đã động lòng vì cô ấy rồi, trước giờ chưa có đôi mắt nào khiến tôi thương tâm đến vậy Nhưng lúc đó tôi đã quyết tâm cưới Thùy Họa rồi, phần tình cảm này vẫn luôn chôn sâu trong tim tôi.

“Tôi chưa từng nghĩ sư huynh cũng thích tôi đó.

” Phật Gia gục trên ngực tôi nhẹ nhàng nói.

“Bây giờ cô đã biết rồi đấy.

” “Nhưng tiếc rằng tôi vẫn phải đi, tôi đến nhân gian là vì muốn hoàn trả món nợ nhân quả mà tôi nợ huynh.

Uy Nhuy tuy rằng chưa làm việc gì cho huynh, nhưng đã cho huynh được mấy chục năm an ổn.

Giờ đây hạo kiếp giáng thế, tôi cũng nên về làm tròn trách nhiệm của mình rồi.

” “Nhân vật lớn của Âm Ti là cô đúng không?” Tôi hỏi.

“Ừ.

” Phật Gia không phủ nhận.

Kỳ thực, khi Thùy Họa nói Âm ti có nhân vật lớn đang ở Nhân gian luân hồi, tôi đã đoán ra được là ai rồi.

Cái mà Phật Gia sở hữu thực sự không phải là tuệ nhãn mà Biệt Bảo sử dụng.

Đó chỉ là hiện tượng giả, cái cô ấy nắm giữ là đôi mắt U Minh… Đôi mắt U Minh động sát cửu u, như việc Thiên đế nhìn xuống Nhân gia vậy, thân phận của Phật Gia căn bản cũng không cần đoán.

Bình Luận (0)
Comment