Trong thời đại hỗn loạn, vạn tộc tranh bá, đạo đức suy sụp, người quỷ bất phân.
Trong những ngày đầu của đạo pháp, quần ma loạn vũ, ở nhân gian có vô số giáo phái tà ác được sinh ra cùng Tam đạo.
Trong số đó, Bách Lý Xuân Thu được mệnh danh Cổ Thần là người mạnh nhất, thành lập giáo phái Cổ Thần tông ở Thập Vạn Đại Sơn tại Nam Cương, dùng cổ trùng để kiểm soát tâm trí của người khác, số lượng tín đồ phát triển lên đến những mười vạn.
Ở thời đại hỗn loạn, Nhân đạo, Tiên đạo, Ma đạo chỉ có duy nhất một lần liên thủ với nhau là để tiêu diệt Cổ Thần tông.
Trong trận chiến cuối cùng ở núi Không Minh, Tiên đạo Ngọc Hoàng đã mượn phách thể để chiến đấu với thân thể tà ma cao trăm trượng của Bách Lý Xuân Thu, Đạo đức thiên tôn niệm chú làm phép để thanh tẩy ma ý, Ma đạo tổ sư mang kiếm sát tiến vào huyền quan của Bách Lý Xuân Thu, tiêu diệt nguyên thần của hắn.
Tuy thân thể Bách Lý Xuân Thu đã chết, nhưng huyền quan vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, có một nửa hòa thành một thể với thế giới chủ, hình thành nên núi Không Minh.
Vì điều này mà trong núi Không Minh luôn lưu lại chút ý chí của Cổ ma, truyền thuyết kể rằng đợi đến khi thời đại hỗn loạn một lần nữa xảy ra, ý chí Cổ ma sẽ được đánh thức và trùng tụ với ma thân.
Hiện tại thiên tôn không xuất hiện, thần minh quy vị, nếu như Cổ ma thực sự trùng tụ với ma thân, nhân gian sẽ lâm nguy mất thôi.
Người tiêu diệt nguyên thần của hắn là Ma đạo tổ sư, nếu Cổ ma sống dậy tất nhiên sẽ không buông tha cho Ma đạo.
Đoạn nhân quả này là do Ma đạo tổ sư gieo xuống, theo lẽ thì tôi sẽ là người hoàn trả.
Cho nên cổ địa núi Không Minh, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải tự mình đi xem xét tình hình một chuyến.
“Cho dù ý chí Cổ ma có sống lại thì muốn trùng tụ với ma thân cũng không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể làm xong được, tôi đoán lần này Tạ Lưu Vân đến tìm cậu cũng chỉ là muốn đến núi Không Minh thăm dò một phen, xem xem Cổ ma chi lực mạnh yếu thế nào đó.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Nếu như vậy thì tôi đi cùng bọn họ một chuyến là được.
” Sau khi tôi và Khương Tuyết Dương đưa ra quyết định, liền đi đến gặp Tạ Lưu Vân.
Sau một năm không gặp, thần niệm của Tạ Lưu Vân rõ ràng càng khí thế hơn nhiều.
Tôi là chủ, hắn là khách, nhưng sau khi hắn đi đến đại điện, khách chủ đổi ngược, tôi hoàn toàn bị khí thế của hắn lấn át.
Không chỉ có Tạ Lưu Vân cường thế như vậy, mà tên Băng Long Ngạo Hàn cũng mặt mũi kinh khi, ánh mắt hắn nhìn tôi thập phần bất kính.
Hắn ta vốn là hậu duệ Băng Giáp Giác Ma Long oanh liệt của Ma đạo, đã tách khỏi Ma đạo làm thủ lĩnh của Dã tiên, không những không biết xấu hổ, thậm chí còn vô cùng tự đắc.
Mộ Dung Nguyên Duệ như cũ đeo mặt nạ thanh đồng băng lãnh trên mặt, nhìn không ra biểu cảm gì.
Khí thế của cô ấy không mạnh như Tạ Lưu Vân, so với Ngạo Hàn thì lại một chín một mười.
Nhìn thấy cô ấy tôi liền nhớ đến lời cô ấy nói, một khi mặt nạ được gỡ xuống, cô ấy sẽ tự tay giết chết tôi.
Cho dù không có nhân quả năm đó, thì việc cô ấy là Tiên đạo còn tôi là Ma đạo, số mệnh chúng tôi đã định sẵn là kẻ địch của nhau.
Dù là Tạ Lưu Vân hay là cô ấy, đều là người mà tôi không muốn trở thành kẻ địch.
Tiếc rằng chúng tôi đều là quân cờ trên bàn cờ Thiên đạo, không thể tự do hành động theo ý mình được.
Nếu như không có Tam đạo phân tranh, nếu như năm đó Thiên đạo chỉ có một đạo cứu thế, thì tam giới sau này cũng đã không bị tác động, hàng tỉ sinh linh cũng đã không chịu ảnh hưởng bởi trận chiến phong thần rồi.
Chỉ là nếu như chỉ có một đạo, sẽ là cai trị theo lối thuận theo tự nhiên, xếp hạng cao thấp, hay là hữu giáo vô loài đây? Có nghĩa thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không phải là Ma đạo của tôi rồi… “Phản đồ Ma đạo, ngươi vậy mà vẫn còn mặt mũi đến thành Thanh Khâu sao.
” Lưu Phong Sương nhìn Ngạo Hàn hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Không chỉ Lưu Phong Sương không giỏi che giấu tâm tư tức giận, mà người của Hồ tộc Thanh Khâu cũng khinh khi Ngạo Hàn.
Thấy người của Hồ tộc Thanh Khâu lộ rõ vẻ tức giận đối với hắn, Ngạo Hàn cười khinh một cái, liền muốn bộc lộ ra uy áp của rồng.
Cơ thể vẫn chưa động đậy, chân mày đã cau lại.
Trên sân luyện binh bên ngoài đại điện, A Lê tay kéo cung tên điêu khắc tròn như trăng rằm, tên trên dây đã điều hướng nhưng không bắn đi.
“Ngạo Hàn, nếu ngươi nghĩ Phá Quân không có ở đây mà dám làm càn ở thành Thanh Khâu này, thì có thể thử tên của A Lê.
” Khương Tuyết Dương lạnh lùng nói.
Tiễn của A Lê, Ngạo Hàn vẫn còn ấn tượng.
Lúc đó, Liễu Như Thị dẫn bảy vạn Dã tiên công đánh thành Thanh Khâu, chính A Lê đã bắn tên từ núi Chung Nam, bắn gãy cả lệnh kỳ trong tay Liễu Như Thị.
Luận về tu vi, A Lê có thể không phải là đối thủ của Ngạo Hàn, nhưng một khi đã bị A Lê khóa chặt thời cơ trước, dù là Tạ Lưu Vân thì cũng không nắm chắc phần thắng được đâu.
“Ngạo Hàn chỉ đến đây làm khách mà thôi.
” Ngạo Hàn thu liễm thần niệm, nhẹ giọng trả lời.
“Biết điều vậy thì tốt.
” Khương Tuyết Dương nói.