Ngày thứ hai sau khi trời sáng, chúng tôi tiếp tục lên đường đến núi Không Minh.
Đang đi trên đường, trên trời bỗng có một tầng mây đen bay đến, nhìn kĩ mới phát hiện đây là một đàn dơi đen hung ác, số lượng khó có thể đếm được.
Cổ ma Bách Lý Xuân Thu rất giỏi trong việc điều khiển độc trùng gây hại, năm ấy khi tam đạo tấn công Cổ thần tông, hắn từng tạo ra sát trận với hàng vạn con dơi, không biết bao nhiêu đệ tử của đạo môn đã chết trong trận đó.
Nhìn cả bầy dơi đen lúc này, chắc là đang đến nhân gian hút máu đây.
Thấy vậy, Tạ Lưu Vân liền dứt khoát tế lên thanh kiếm cái Tam Ngũ trảm tà, nói : "Ngăn bọn chúng lại, nếu bọn chúng xông vào nhân gian không biết sẽ tàn sát bao nhiêu bách tính nữa.
" Nói xong Tạ Lưu Vân liền ra tay, song kiếm hợp bích, kiếm khí trực tiếp chém về phía đám mây đen kia, trên không trung liền rơi xuống một trận mưa máu màu đen.
Đàn dơi bị kiếm khí quấy nhiễu, lập tức quay lại bổ nhào về phía chúng tôi.
Tướng mạo của đàn dơi đen vô cùng xấu xí, mỗi con to tầm lòng bàn tay, tụ vào nhau dày đặc, chỉ nhìn thôi cũng khiến da đầu tê rần.
Chúng phát ra tiếng kêu kì dị inh tai nhức óc.
Tiếng này nối tiếp tiếng kia, tạo thành một làn sóng âm, tấn công trực tiếp vào ngũ quan lục thức của con người.
Chúng còn chưa tới gần, lòng tôi đã dâng lên cảm giác ghê tởm tới muốn buồn nôn.
Phản ứng của Mộ Dung Nguyên Duệ là mạnh nhất, cô ấy là con gái, đối với những sinh vật nhỏ bé xấu xí như thế này là mẫn cảm nhất, sợ rắn sợ chuột là bản năng của phụ nữ, nên cô ấy nhìn không nhịn được mà liên tục lùi về sau.
"Tiên tử xin đừng sợ, để Ngạo Hàn giết hết bọn chúng.
" Nói xong Ngạo Hàn liền biến thành nguyên hình băng long, băng long màu xanh lam nhạt với thân dài khoảng ba mươi, to bảy thước uốn mình bay lên trời, xông về phía đàn dơi đen cùng một tiếng gầm.
Người xưa nói rất hay, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Uy lực của long tộc vừa phát ra, lập tức kinh sợ hàng ngàn con dơi khiến chúng run sợ mà lũ lượt rơi xuống đất.
Lúc này kiếm khí của Tạ Lưu Vân vẫn đang tung hoành, không hề kiêng dè vung kiếm chém giết trong bầy dơi, cơn mưa máu màu đen ô uế liên tiếp nổ tung trên không trung.
Tôi cũng ra tay vào lúc này, Ngạo Hàn dùng tiếng gầm của rồng để tấn công trận của đàn dơi đen, Tạ Lưu Vân dùng thanh kiếm cái Tam Ngũ trảm tà chém chết đám dơi đen trên không trung, toàn bộ những con dơi rơi xuống đất này đều do tôi chém chết.
Tu hành cùng với A Lê, tiến bộ lớn nhất chính là tốc độ xuất kiếm của tôi.
Lúc bấy giờ số lượng dơi tuy nhiều, nhưng cũng không đến mức dày kịt như mưa, kiếm khí của tôi còn chưa phóng ra, chỉ dùng thanh Vấn Thiên đã có thể đâm xuyên qua tim chúng trước khi chúng rơi xuống rồi.
Một lúc sau, toàn bộ đàn dơi đen đều bị ba chúng tôi giết sạch không còn một con.
Trong đó hơn nửa là chết bởi kiếm khí của Tạ Lưu Vân và hơi thở băng giá của băng long Ngạo Hàn, số tôi giết còn chưa bằng một phần.
Tiếp tục lên đường, Tạ Lưu Vân dẫn đầu, còn tôi theo sát phía sau.
Ngạo Hàn vì muốn thân thiết với Mộ Dung Nguyên Duệ nên đi cùng với cô ấy ở phía sau.
Sau khi đã đi khoảng nửa giờ, chúng tôi đi đến một đầm lầy trước mặt.
Diện tích đầm lầy rộng đến mức phóng mắt nhìn không thấy biên giới, không ngừng sủi lên bọt khí hôi thối.
Bong bóng sủi lên, tạo thành một tầng mây vàng trên trời.
"Mây vàng là do chướng khí tạo nên, nơi này không thể ngự không, chúng ta phải lội nước đi qua thôi.
Dưới đáy đầm lầy vô cùng nguy hiểm, hôm ấy khi tôi thăm dò núi Không Minh đã bị một con rắn nhiều màu tấn công.
" Tạ Lưu Vân nói.
Mùi hôi từ đầm lầy vô cùng khó chịu, nhưng vì sợ quấy nhiễu độc trùng ở dưới đáy nên chỉ có thể tiến lên từ từ.
Mặc dù chúng tôi đã hết sức cẩn thận, nhưng khi đi được nửa đường vẫn kinh động tới hung thần phía dưới.
Một con rắn lớn sặc sỡ từ dưới đầm lầy bò lên, đầu ngẩng cao, hình dáng không khác mấy so với thú thân của Thường Nhị Lang lúc đầu, thần thức còn mạnh hơn hắn mấy phần.
Con rắn từ phía xa bơi nhanh về phía chúng tôi, hai con mắt khổng lồ tỏa ra ánh sáng âm u màu xanh lá, miệng phát ra tiếng rít khè khè.
"Lại là nó.
Hôm đó bị kiếm của tôi đả thương, không ngờ nhanh như vậy đã khôi phục sức mạnh rồi.
" Nghe Tạ Lưu Vân nói vậy, tôi mới nhận ra rằng trên thân rắn quả thực có vài chiếc vảy mới mọc ra.
"Khi đó ngươi không giết chết nó à? " Tôi bèn hỏi.
"Tôi sợ quấy nhiễu đến nhiều tà linh, nên lúc xuất kiếm có chút dè dặt, không ngờ nó da thô thịt dày, kiếm khí chỉ có thể đả thương mấy tấm vảy của nó.
" "Lưu Vân sư huynh, nếu như lần trước huynh đã làm nó bị thương thì lần này nhìn thấy huynh lẽ ra nó phải trốn đi mới đúng, vì sao nó vẫn dám xuất hiện vậy?" Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
Con gái quả nhiên là kỹ tính, mặc dù không nói nhiều nhưng vừa hỏi đã đánh trúng trọng điểm.
Ngay khi cô ấy vừa nói xong, tôi liền cảm thấy một trận chấn động từ dưới đáy đầm lầy truyền tới, tiếp đó là vô số chỗ nhô lên khắp nơi to lớn như đồi núi.
Sau đó, không biết bao nhiêu rắn từ trong đó chui ra, tất cả đều có cùng kích thước với con rắn ban nãy, ước chừng bằng mắt phải tầm trăm con.
Hàng loạt những con rắn lớn tập hợp và đồng loạt bò lên, rất nhanh đã vây lấy bốn người chúng tôi.
Một con bất kì cũng tương đương với thú thân kì cổ của Thường Nhị Lang lúc trước, bây giờ hàng trăm con rắn cùng ra khỏi hang, chỉ cần bị bọn chúng nhìn chằm chằm bằng con mắt xanh biếc thôi cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc.