Không ngờ rằng chúng tôi còn chưa đến núi Khổng Minh thì đã gặp phải nguy hiểm đến sinh mạng, ngay cả cao thủ như Tạ Lưu Vân cũng mất đi sự điềm tĩnh vốn có.
"Sao ở đây lắm rắn vậy?" Tôi hỏi.
"Theo ghi chép của kho kinh, trong Thập Vạn Đại Sơn có một tộc rắn Ba Xà, đầm lầy trước mặt này có lẽ là chỗ ở của bọn chúng.
" Tạ Lưu Vân đáp.
Rắn Ba Xà có năm màu: xanh, đỏ, đen, vàng, tím, thông thường chỉ có hai màu đen và tím, khi tức giận đầu rắn sẽ càng đỏ hơn, lúc nhả ra khí độc, phần bụng của nó sẽ xuất hiện màu xanh rực rỡ.
Những con rắn trước mặt sặc sỡ nhiều màu, chắc chắn là rắn Ba Xà rồi.
Rắn Ba Xà khác với Trường Tiên Liễu Tiên của Dã Tiên ở quan ngoại, chúng không tu đạo cũng không tích công đức, chỉ dựa vào hút huyết khí của sinh linh để tu luyện thành nguyên hình thú thân.
Mặc dù không biết phép thần thông, nhưng vì bị nhiễm ma thuật ở Thập Vạn Đại Sơn, chúng căm ghét tất cả sinh linh, sát niệm còn ghê gớm hơn cả xà yêu.
Nếu thật sự đánh nhau, xà yêu cùng cảnh giới của Dã Tiên quan ngoại chắc chắn không phải là đối thủ của rắn Ba Xà.
Lúc này chúng tôi đã bị chúng bao vây trùng trùng, trên trời dưới đất đều không còn đường lui, chỉ còn cách liều mạng với bọn chúng.
Mộ Dung Nguyên Duệ vì đeo mặt nạ đồng nên không thể nhìn ra biểu cảm gì, còn Ngạo Hàn thì vẫn kiêu ngạo như cũ.
Hắn thân là băng long, sẽ không bị thần niệm của xà ma áp bức, cho nên áp lực mà hắn chịu cũng sẽ không nặng nề như chúng tôi.
Hơn nữa, huyết mạch của rồng là thứ mà bách độc đều không thể xâm phạm, tất nhiên là mạnh hơn ba người chúng tôi nhiều rồi.
Lúc này, ba xà mặc dù bao vây không công kích chúng tôi, nhưng trong miệng chúng lại bắt đầu nhả ra làn khí độc màu xanh.
Khí độc dày đặc, từng đợt một ập về phía chúng tôi.
Cơ thể hóa thánh chỉ có thể làm sức sống đột phá cực hạn, nhưng không thể ngăn cản khí độc xâm nhập vào cơ thể.
Loại khí độc này xanh biếc u ám, không cần nghĩ cũng biết là vô cùng đáng sợ rồi.
Vào lúc tôi đang vì chuyện này mà ảo não, liền nhìn thấy Mộ Dung Nguyên Duệ lấy ra một chiếc bình sứ trắng như tuyết và đổ ra hai viên đan hoàn.
Cô ấy tự mình uống một viên, sau đó nói với Tạ Lưu Vân: "Đây là Tuyết Phách Thanh Linh đan của Côn Lôn, ngươi cũng uống một viên đi.
" Tiên đạo Côn Lôn rất giỏi trong việc luyện đan, Tuyết Phách Thanh Linh đan được chế tạo từ sương của hoa tuyết liên, sau khi uống sẽ khiến bách độc bất xâm, có ngàn vàng cũng khó mua được nó.
Tạ Lưu Vân không khách khí cầm lấy nuốt luôn, sau khi cảm ơn liền hỏi: "Mộ Dung tiên tử, đan dược này chỉ có hai viên thôi sao?" "Ừ.
" Mộ Dung Nguyên Duệ đáp lời, sau đó liền tiện tay vứt luôn bình sứ vào trong đầm lầy.
Cô ấy vứt cũng không xa lắm, vừa đúng một trượng trước mặt chúng tôi.
Tạ Lưu Vân nháy mắt với tôi, tôi hiểu ý của hắn, hắn muốn tôi vớt bình sứ kia lên.
Côn Lôn trước giờ chưa từng thiếu tiên đan linh dược, trong bình sứ kia chắc chắn còn Tuyết Phách Thanh Linh đan, chỉ là Mộ Dung Nguyên Duệ ghi thù tôi nên mới không chịu đưa cho tôi uống mà thôi.
Lúc này khí độc đã sắp tràn vào cơ thể, tôi cũng không để ý mặt mũi gì nữa.
Tôi lội về phía trước, dùng kiếm Vấn Thiên lôi chiếc bình lên trước khi nó sắp bị bùn đất nuốt lấy.
Mở nút chai ra, quả nhiên bên trong vẫn còn sót lại không ít Tuyết Phách Thanh Linh đan, tôi lấy một viên ra rồi nuốt xuống.
Biết đây là đan dược quý hiếm, tôi bèn cất bình sứ vào lòng.
Không lo việc nhà không biết củi gạo đắt, hiện giờ nền tảng ma đạo đã không còn, đồng nghĩa với việc phải bắt đầu lại từ đầu, đừng nói không có loại đan dược quý hiếm như Tuyết Phách Thanh Linh đan, đến đan dược trị thương bình thường cũng cực kỳ khan hiếm rồi.
Thấy tôi nhặt bình của cô ấy lên, Mộ Dung Nguyên Duệ khinh thường nhìn tôi nói : "Trước đây cũng biết ngươi vô liêm sỉ, không ngờ sau khi trở thành Ma đạo tổ sư ngươi vẫn không biết tự ái như vậy.
" Tuy rằng tôi đã trả xong món nợ với cô ấy ở đảo Bồng Lai, nhưng mỗi khi nhớ lại khuôn mặt của cô ấy dưới chiếc mặt nạ bằng đồng, lòng tôi lại nhói lên âm ỉ.
Thế nên trước sự nhạo báng của cô ấy, tôi chỉ có thể làm ngơ.
Bọn rắn Ba Xà phun độc một hồi lâu, thấy chúng tôi đứng im không động liền nổi cơn thịnh nộ, đầu rắn ngày càng đỏ rực.
Chúng rít lên từng hồi, trườn về phía chúng tôi.
Vảy của rắn Ba Xà rất chắc chắn, lúc trước với kiếm khí của Tạ Lưu Vân cũng chỉ đả thương mấy tấm vảy của nó, hiện giờ đối mặt với hàng trăm con rắn vây quanh tấn công, mọi người đều không dám sơ suất.
Tạ Lưu Vân song kiếm hợp bích, kiếm Hùng Thư Tam Ngũ trảm tà tỏa sáng rực rỡ.
Bởi vì không gian có hạn nên băng long Ngạo Hàn không thể ngự không, chỉ có thể chiến đấu dưới hình dạng con người, dùng sức mạnh của Tiên thiên Quý Thủy biến thành một con dao hai lưỡi bằng băng dài 3 thước.
Mộ Dung Nguyên Duệ tuy rất ghét đàn dơi đen nhưng không hề sợ rắn Ba Xà, lúc này cô tế lên pháp kiếm, ngưng kết ra cả pháp thân.
Tôi và Tạ Lưu Vân đều nhập đạo bằng kiếm và đi trên con đường thánh hóa cơ thể, còn Mộ Dung Nguyên Duệ lại từng bước ngưng tụ nguyên thần để hợp đạo, thế nên chỉ có cô ấy mới có pháp thân.
Pháp thân của cô ấy cực kỳ đặc biệt, pháp thân của cao thủ bình thường hợp đạo giống hệt bản tôn, còn pháp thân của cô ấy thì khác xa bản tôn.