Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 279 - Chương 279: Cổ Vương Ngàn Mắt (1).

Chương 279: Cổ Vương Ngàn Mắt (1).

So với ba người bọn họ, tôi đang ở trong tình thế nguy hiểm nhất.

Cảnh giới của tôi không bằng Tạ Lưu Vân, kiếm khí của hắn sắc bén đến mức có thể xuyên qua lớp vảy của Ba xà.

Còn nếu tôi muốn làm được như vậy, chỉ có thể liên tiếp sử dụng chiêu Thất sát kiếm, mở ra một vùng kiếm khí may ra mới làm được.

Đám ba xà bao vây tấn công khiến tôi không có cơ hội tung ra liên hoàn chiêu, hơn nữa kiếm của tôi cần phải di chuyển.

Đạo môn dùng kiếm nhập đạo nên không trọng chiêu thức kiếm, nhưng Thất sát kiếm của tôi được tạo ra từ sự kết hợp trong kiếm pháp của võ đạo, cho nên cần phối hợp với vị trí của kiếm chiêu mới có thể phát huy sức mạnh.

Lúc này bốn người chúng tôi mỗi người trấn thủ một phương, nếu tôi thường xuyên di chuyển, ba xà chắc chắn sẽ tấn công ba người họ từ phía sau hoặc bên cạnh.

Sức chiến đấu của ba xà tương đương với đỉnh cao hợp đạo, trừ Tạ Lưu Vân ra, Ngạo Hàn và Mộ Dung Nguyên Duệ đều không thể địch lại quân địch bao vây tứ phía.

Ở nơi hàn hoang tôi đã có những nhận thức hoàn toàn mới về kiếm, tôi đắm chìm trong kiếm ý của võ đạo đến mức không thoát ra được, đến Khương Tuyết Dương cũng nói rằng kiếm của tôi chịu ảnh hưởng lớn từ võ đạo, có xu hướng bỏ gốc lấy ngọn, nhưng tôi luôn tin rằng mình có thể kiến tạo một con đường mới khác với những người đi trước.

Nếu đã không thể xuất Thất sát kiếm liên hoàn chiêu, tôi muốn thử uy lực của kiếm ý hiện tại của tôi.

Kiếm ý là sự hiểu biết về căn nguyên của kiếm, hiểu biết càng nhiều thì kiếm ý càng mạnh.

Căn nguyên này chỉ thuộc về kiếm, có sự cao quý của kiếm, sự kiêu ngạo của kiếm, sự sắc bén của kiếm và chủ tâm của kiếm.

Sau khi kiếm khách đã hoàn toàn hiểu về kiếm, kiếm chiêu sẽ trở nên không còn quá quan trọng nữa.

Tùy ý xuất kiếm, chỉ dựa vào kiếm cũng có thể tiêu diệt địch.

Điều đó không có nghĩa là sau này tôi có thể từ bỏ Thất sát kiếm, Thất sát kiếm xuất kiếm vô hối, đoạt hết sát cơ của thiên địa, nó sẽ còn là con át chủ bài của tôi trong một thời gian dài sắp tới, trừ khi ngày nào đó tôi có thể nắm vững toàn bộ quy luật của Thất sát, lúc đó tùy ý xuất kiếm cũng có thể phát huy sức mạnh của kiếm đến cực đỉnh.

Lúc này khi đối mặt với sự bao vây tấn công của ba xà, tôi đã từ bỏ việc thi triển Thất sát kiếm, mà thôi thúc phát ra kiếm ý của huyền quan để đánh giáp lá cà với ba xà giống như kiếm khách của võ đạo, tập trung đánh vào đôi mắt và trái tim của chúng.

Cận chiến với ba xà là một chuyện cực kì nguy hiểm, may rằng lúc trước tôi đã uống Tuyết Phách Thanh Linh đan, nếu không chỉ cần chúng phun nọc độc thôi cũng đủ khiến tôi mất mạng rồi.

Đôi mắt cực to của ba xà khi bị mũi kiếm xuyên qua liền trào ra huyết thanh màu xanh biếc, bắn tung tóe lên khắp đầu và mặt tôi.

Chỉ con mắt bị thương thì ba xà sẽ không chết, lực đạo va đập vào người tôi mạnh đến mức tuy thân thể đã hóa thánh cũng không thể chịu nổi.

Ba xà có thể nuốt được một con voi, miệng rắn mở ra chu vi một trượng, nếu tránh không kịp thì cả người và kiếm của tôi đều sẽ vào bụng rắn, sau đó từ trong bụng xông ra ngoài.

Cứ như vậy, tôi liều mạng tranh đấu với ba xà, vừa phải cố gắng né đòn tấn công của chúng, vừa phải nghĩ cách tìm ra chỗ hiểm và một đòn kết liễu chúng.

Tuy rằng tình hình cuộc chiến đang rất thê thảm, toàn thân đã có vô số vết thương, nhưng tôi vẫn luôn cắn răng cố thủ tại trận không chùn bước, không để con xà ba nào từ chỗ tôi xông vào trong.

Càng đánh càng thành thục, nhận thức về kiếm ngày càng được mở mang.

Tốc độ xuất kiếm của tôi ngày càng nhanh và chính xác hơn, những loại kiếm ý võ đạo khác nhau đều có thể tùy ý xuất chiêu.

Kiếm tung ra, lúc thì hoa nở phú quý, lúc thì lưu hương suốt đêm, nên hãy để từng bông hoa của sự giết chóc được nở rộ.

Cũng may tuyết bao phủ huyền quan của tôi, kiếm ý không còn bị thiếu hụt như trước, có thể nói là lấy không hết dùng không cạn.

Lúc giết chết con ba xà cuối cùng, tôi phát hiện cả ba người kia đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Này, Tạ Lan, không ngờ ngươi lại theo đạo vũ song tu, bây giờ ta càng hối hận rồi.

" Tạ Lưu Vân thở dài một cách nặng nề nói.

Tôi hiểu hắn ta tiếc nuối điều gì, bởi vì tôi là người được chọn để kế thừa mệnh cách Thất sát của Ma Đạo Tổ Sư.

Không chỉ Tạ Lưu Vân lộ rõ sự nuối tiếc, đến ánh mắt mà Ngạo Hàn nhìn tôi cũng chứa mấy phần sát ý, chỉ có Mộ Dung Nguyên Duệ đeo mặt nạ nên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.

Tôi dùng ống tay lau đi vết bẩn trên mặt, sau đó tiếp tục đi với họ, hai giờ sau cuối cùng chúng tôi cũng đến được núi Khổng Minh.

Núi Khổng Minh bị làn sương mù màu đen bao phủ, từ xa nhìn vào liền có thể cảm thấy được một luồng tà khí.

Thay vì gọi đây là một ngọn núi, chi bằng gọi là một khu rừng đá.

Đỉnh núi cao chót vót giống như con quay màu đen cắm vào mây đen trên trời, trên thân núi còn có vô số hố hốc lớn nhỏ dày đặc.

Lớn thì như cái hang, nhỏ thì chỉ bằng lỗ cây kim.

"Lúc đầu đạo trường của Cổ Thần Tông chính là ở trong huyết luyện thâm uyên sâu trong rừng đá này, nơi đây có tất cả bảy mươi hai đỉnh, mỗi đỉnh núi đều có vô số trùng cổ ký sinh, giống như đàn ong đang bảo vệ vực sâu huyết luyện.

" Tạ Lưu Vân nói.

"Trước khi đến đây tôi đã nghe một tiền bối trong tiên đạo nhắc đến, mỗi một đỉnh trong số bảy mươi hai đỉnh núi này đều được bảo vệ bởi một cổ vương có sức mạnh tương đương với cảnh giới của nửa bước thiên tôn, chưa kể dưới trướng chúng còn có hàng ngàn hàng vạn con cổ trùng tà ác kí sinh, không phải đại quân thì khó mà diệt hết.

" Mộ Dung Nguyên Duệ nói.

Bình Luận (0)
Comment