"Ừ, nếu hôm nay chúng ta đã tới đây rồi, chắc chắn phải đi vào vực sâu huyết luyện xem rõ ngọn ngành.
Chút nữa mọi người nhớ phải thu lại thần niệm, cẩn thận tiến lên, chỉ cần kinh động tới bất kì một trùng vương nào trong bảy mươi hai đỉnh núi này, chúng ta cũng sẽ khó mà giữ được mạng.
" Trong núi Không Minh bị sự im lặng chết chóc bao phủ, tối tăm mịt mù.
Chúng tôi đi qua giữa những đỉnh núi, cố nín thở, thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Mặc dù đã rất cẩn thận nhưng tôi vẫn có cảm giác bị một hung thú nào đó nhìn chằm chằm, cứ như có người đang ở trong bóng tối thầm theo dõi tôi.
Sau khi vượt qua ba đỉnh núi, chúng tôi phát hiện thi thể của một người tu hành, từ bộ quần áo tàn tạ, Mộ Dung Nguyên Duệ đã nhận ra đây là người thuộc tiên đạo của cô ấy.
"Ngày trước từng có tất cả bảy vị cao nhân nửa bước thiên tôn đến núi Không Minh để điều tra, chỉ có Thiên Sơn Bạch Vân đạo nhân là không quay về, không ngờ là bị rơi xuống nơi này.
" Mộ Dung Nguyên Duệ buồn bã nói.
Khác với những dân làng bị giết bởi cổ trùng, da của Bạch Vân vẫn y nguyên như cũ, chỉ có máu là không còn, làn da hiện lên màu tím đậm.
Hai mắt của hắn mở to, chết không nhắm mắt.
Mộ Dung Nguyên Duệ không nhẫn tâm nhìn, liền vuốt mắt giúp hắn.
Ngay khi đôi tay trắng ngần của cô ấy vừa chạm vào má Bạch Vân đạo nhân thì hai con ngươi đang trừng to của hắn bỗng nhiên lăn ra khỏi hốc mắt.
Mộ Dung Nguyên Duệ bị dọa nên không kìm được hét lên một tiếng, xung quanh lập tức truyền tới vô số cảm giác thần niệm, sát cơ bắt đầu ngưng tụ, không biết đã kinh động biết bao hung thú.
Ngay khi chúng tôi trở nên cảnh giác để nhận biết nguy hiểm đến từ đâu, thi thể của Bạch Vân đạo nhân đang nằm trên đất đột nhiên bắt đầu run nhẹ.
Sau đó chúng tôi thấy vô số côn trùng màu đen bò ra từ hốc mắt của hắn, tiếp đó cùng lúc phun ra từ mũi và miệng, côn trùng ồ ạt trào ra, lít nha lít nhít, chỉ nhìn thôi cũng tê rần cả da đầu.
Mộ Dung Nguyên Duệ hoảng hốt, theo bản năng niệm chú kim quang.
Nơi này tối đen một vùng, kim quang lóe lên vô cùng bắt mắt, từ trong bóng tối truyền tới vô số tiếng sột soạt.
Xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều chấm đỏ, từng đôi từng cặp.
Cùng lúc đó, từ trên đỉnh của ngọn núi gần chúng tôi nhất, một luồng thần niệm vô cùng mãnh liệt và mạnh mẽ tới quan sát chúng tôi.
Biết mình đã phạm sai lầm, Mộ Dung Nguyên Duệ liền nhanh chóng thu lại kim quang hộ thể, nhưng đã quá muộn, rõ ràng chúng tôi đã làm dấy lên sát cơ ở nơi đây.
Thi thể của Bạch Vân đạo nhân vốn chỉ là miếng mồi nhử, từ lúc Mộ Dung Nguyên Duệ chạm vào hắn ta thì chúng tôi đã trúng kế rồi.
"Hôm đó tôi cũng vì rơi vào sát trận nên cuối cùng đành phải tàn sát đẫm máu để thoát ra khỏi núi Không Minh, lần này e là phải tay không trở về rồi.
" Tạ Lưu Vân nói.
"Bây giờ chúng ta chỉ mới kinh động tới cổ vương của một đỉnh núi, sợ gì chứ, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu thôi.
" Ngạo Hàn nói.
"Tới nước này rồi tôi cũng không cam lòng bỏ cuộc, chúng ta đánh không lại bảy mươi hai đỉnh, nhưng chỉ kinh động tới một hai đỉnh thì chúng ta có thể thử xem, vừa hay nhân cơ hội xem thử sức mạnh của Cổ Thần Tông.
" Tạ Lưu Vân quyết định nghênh chiến, bốn người chúng tôi mỗi người một góc, một lần nữa tạo thành chiến trận.
Mộ Dung Nguyên Duệ lúc trước đã ngưng tụ pháp thân một lần rồi, trong thời gian ngắn không thể ngưng tụ ra pháp thân thứ hai, lần này chỉ có thể dùng bản tôn chiến đấu.
"Tôi đi lên đỉnh núi thăm dò trước, mấy người ở dưới này canh chừng.
" Ngạo Hàn nói xong liền hóa thành rồng bay thẳng lên đỉnh núi vừa phát ra thần niệm lúc nãy, hắn vừa bay trên trời vừa tỏa ra uy lực vô hạn của long tộc, đồng thời cũng ngưng tụ Tiên thiên Quý Thủy chi khí từ trong cơ thể, chờ tới lúc lúc bay lên đến đỉnh, liền ngửa đầu phun ra từng luồng khí lạnh.
Tuy cổ trùng có thể làm ngơ uy nghiêm của rồng, nhưng không thể làm ngơ Tiên thiên Quý Thủy và khí lạnh của băng long.
Khí lạnh từ trên đỉnh núi lan xuống, trong chốc lát đã có vô số cổ trùng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng trong hang ổ của cổ vương lại không hề có động tĩnh gì.
Bị sức mạnh của băng long áp đảo, ngay cả những tiếng hành quân sột soạt xung quanh cũng nhỏ đi nhiều, cuối cùng là chìm vào im lặng.
Sau khi Ngạo Hàn trở lại mặt đất, Tạ Lưu Vân hỏi: "Sao không thấy cổ vương có động tĩnh gì vậy?" "Tôi cũng không biết.
Nhưng tôi thấy có một cái hang ở trên đỉnh núi, chắc là cổ vương biết hắn không phải là đối thủ của tôi liền chui vào đó trốn rồi.
" "Hang động?" Tạ Lưu Vân nói xong đột nhiên thay đổi sắc mặt, bởi vì đột nhiên có một tiếng động cực lớn phát ra từ dưới chân đỉnh núi đó.
Tiếp đó một bên sườn núi đổ sụp xuống, để lộ ra một phần cửa hang, một con quái thú khổng lồ với chiếc mai màu đen từ trong xông ra ngoài.
Toàn thân quái thú bao phủ bởi lớp mai đen, từ trên xuống dưới mọc đầy gai, thân hình lớn phải đến vài trượng, mọc không biết bao nhiêu là chân, mỗi chiếc chân đều sắc bén như lưỡi đao, hai móng vuốt phía trước nhìn như hai chiếc rìu khổng lồ.
Mắt của nó mọc ở trên lưng, phát sáng lấp lánh, không đếm nổi có bao nhiêu con mắt.
Theo sau nó còn có vô số quái thú khổng lồ đồng loạt ùn ùn kéo ra, cùng với sự tiến quân hàng loạt của chúng, mặt đất không ngừng rung chuyển, đến đỉnh núi cũng rung lắc không ngừng.
"Cổ vương ngàn mắt!" Tạ Lưu Vân kinh ngạc nói.
Theo kho kinh ghi chép, cổ vương ngàn mắt là một trong những cổ vương hung hiểm nhất trong núi Không Minh, sức chiến đấu xếp top ba trong số bảy mươi hai đỉnh núi.
Chỉ huy tất cả giun đất, rết, rận gỗ và nhiều loài sinh vật giáp xác khác ở dưới lòng đất.
Cổ vương ngàn mắt vừa xuất hiện, những con trùng cổ ẩn nấp trong bóng tối lúc trước lại lần nữa kêu lên âm thanh sột soạt dày đặc như mưa.