Sau khi đỉnh núi thứ ba trong Thất Thập Nhị Đỉnh của núi Không Minh bị bốn người chúng tôi liên thủ càn quét tứ phương, chúng tôi không vội vàng xông thẳng về phía trước, mà ngồi xuống điều chỉnh khí tức một lát mới tiếp tục khởi hành.
Qua một hồi hợp lực hỗ trợ lẫn nhau vừa rồi, khiến trong lòng mỗi người chúng tôi đều có cảm xúc bùi ngùi.
Năm ấy vào lúc Tam đạo đứng trên cùng một chiến tuyến nhằm mục đích tiêu diệt Bách Lý Xuân Thu, chính là ba người Ma Đạo Tổ Sư, Đạo Đức thiên tôn, và Ngọc Hoàng liên thủ chiến đấu, tương tự như chúng tôi ngày hôm nay.
So với năm ấy, chỉ thêm một tên Băng Long Ngạo Hàn, lại vừa hay bù đắp vào khuyết điểm về thực lực của Tam đạo chúng tôi.
Nhớ tới Ngạo Hàn lòng tôi quả thật cảm thấy phức tạp khó diễn tả thành lời, qua hai lần chiến đấu tôi đã nhìn ra tiềm lực vô hạn trên người hắn.
Tiên đạo có hắn bên cạnh tương trợ, vào thời đại Mạt pháp nếu Ma đạo chúng tôi muốn quật khởi thành công, cho dù Nhân đạo không ra tay cản trở, thì chúng tôi cũng chẳng phải là đối thủ của Tiên đạo.
Đây không chỉ là nỗi lo âu của mình tôi, Tạ Lưu Vân nào có thể kê gối cao ngủ yên được.
Sự tồn tại của Ma đạo hiện giờ khá yếu, cho dù bùng nổ cuộc chiến phong thần lần thứ hai, cũng chưa chắc lấy Ma đạo làm trọng tâm.
Trong mắt Nhân đạo, Tiên đạo đã bá chiếm Thiên đình suốt ba ngàn năm nay, phong khởi luân lưu chuyển, đã đến lúc Nhân đạo được lên nắm quyền hành rồi.
- Giải thích: "phong khởi luân lưu chuyển" ý là vận may không thể nào mãi mãi chỉ thuộc về một người, cuộc đời có lúc lên lúc xuống tương tự vật đổi sao dời.
Hết giải thích.
Ba ngàn năm Mạt pháp, Nhân đạo đã bành trướng thế lực ra vô số đạo lưu, tất cả đều vì gia tăng vận mệnh để trong tương lai có thể tranh đoạt Thiên đình về tay mình.
Còn về Ma đạo, sợ rằng sớm đã không còn được bọn người này đặt vào mắt rồi.
Cái gọi là đàn áp và ánh nhìn thù địch đối với Ma đạo, chủ yếu có liên quan đến ân oán thù hằn năm xưa.
Trận chiến phong thần năm đó, số đệ tử hai đạo Tiên Nhân chết trong tay Ma đạo nhiều không đếm xuể, không đề cập tới chuyện khác, ba đệ tử Nhân đạo của Đạo Tổ Đạo Đức thiên tôn, toàn bộ đều do chính tay người của Ma đạo giết chết.
Mà nay thân thể Ma Đạo Tổ Sư đã hóa thành hư vô, cả Phá Quân và Tham Lang năm đó cũng theo ông ta tan biến trở về cát bụi rồi, mối thù oán sâu nặng này không biết nên bắt đầu từ ai đây.
Còn về Sát Phá Lang đời này liệu có khả năng phá giải mệnh bàn vốn đã là một ván cờ chết, e rằng ngay cả bản thân họ cũng không tin.
Sát Phá Lang trước đây cường đại có thể tam phương tứ chính, đó là bởi vì thời đại Hỗn Loạn đạo pháp vẫn chưa hưng thịnh, mà bây giờ, trải qua tẩy lễ từ trận chiến phong thần, Tiên Nhân hai đạo mỗi bên đều sở hữu số lượng lớn thiên tôn nhằm bảo vệ thế lực, nhưng Ma đạo lại gần như toàn quân đều bị tiêu diệt.
Vốn dĩ vẫn còn có ba vị thiên tôn chống đỡ, nhưng vì Phá Quân gặp phải kiếp nạn ở đàm Cửu Long mà liên lụy đến Lưu Phong bị kéo vào vũng nước đục.
Nghỉ ngơi khoảng một canh giờ xong, chúng tôi lần nữa xuất phát.
“Núi Không Minh tuy rộng mênh mông vô tận, mà chúng ta đã náo loạn ầm ĩ tạo ra động tĩnh lớn đến vậy, theo lý mà nói giờ đây các thủ lĩnh khác đã cảm nhận được rồi chứ, tại sao một chút phản ứng cũng không có?” Tôi hỏi.
“Bách Lý Xuân Thu không xuất hiện, Thất Thập Nhị Đỉnh mỗi bên đều tự mình chiến đấu.
Chỉ cần chúng ta không làm phiền đến địa bàn các thủ lĩnh khác, bọn họ sẽ không ra mặt thay Thiên Mục Cổ Vương đâu, họ sẽ chỉ cười trên nỗi đau của kẻ khác thôi.
Kẻ mà chúng ta cần lưu ý là Tế Tư đến từ vực sâu huyết luyện, bọn họ nhất định sẽ tới điều tra chân tướng.
” Tạ Lưu Vân nói.
“Tế Tư? Ý của ngươi là trong vực sâu huyết luyện vẫn còn tồn tại người của Cổ Thần Tông hả?”“Ừ.
” “Năm đó Bách Lý Xuân Thu tuy đã chết mất xác rồi, nhưng đệ tử Cổ Thần Tông trong vực sâu huyết luyện vốn không hề bị tiêu diệt toàn bộ, đều chạy trốn vào trong vực sâu huyết luyện.
Mà nghe nói vực sâu huyết luyện đó có thể thông với căn nguyên ma ý của Thập Vạn Đại Sơn, chính là nguyên nhân dù Đạo Tổ Tam đạo liên minh, tại thời điểm đó cũng không nguyện ý đích thân mạo hiểm.
” Tạ Lưu Vân nói, tương truyền sau khi tên đại ma đầu tội ác tày trời đó bị Thiên đạo truy sát từ hư không vô tận xuống đến Nhân gian rồi đánh chết, đã lấy thân mình hóa thành Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương, trái tim bị chôn sâu dưới lòng đất, ma ý trong Thập Vạn Đại Sơn đều từ trái tim hắn chảy ra ngoài.
Ma đầu đã chiến đấu tranh đoạt với Thiên đạo, kể cả là thiên tôn cũng không có gan tùy tiện động chạm đến cấm địa thuộc về riêng hắn.
“May mắn là lúc tên đại ma đầu tội ác tày trời đó chết thì ý chí cũng đã tiêu tán hết thảy, chỉ còn sót lại ma ý cuồn cuộn quái dị, bằng không giả sử như để hắn có cơ hội thức tỉnh, dưới Thiên đạo sẽ không một ai đủ khả năng thu phục hắn, đó mới là kiếp nạn diệt thế thật sự.
” Tạ Lưu Vân nói.
“Với năng lực toàn diện của Thiên đạo thật sự không thể tiêu diệt được ma ý của Thập Vạn Đại Sơn hay sao?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.