Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 283 - Chương 283: Huyết Luyện Thâm Uyên (2).

Chương 283: Huyết Luyện Thâm Uyên (2).

“Thiên đạo bất nhân, xem vạn vật như súc vật.

Thập Vạn Đại Sơn vốn dĩ do Thiên đạo cố ý giữ lại hòng giáng tai kiếp làm khó nhân loại, vừa hay khiến con người kính sợ sự tồn tại của hắn.

” Tôi nói.

“Quả không hổ là Ma Đạo Tổ Sư, lời gì cũng dám nói hết.

” Tạ Lưu Vân trầm lặng nhìn tôi một cái nói.

Tôi chỉ cười nhẹ không tiếp tục nhiều lời.

Ma Đạo Tổ Sư năm đó đã nói chúng sinh bình đẳng, chính là tính cả Thiên đạo vào trong đó.

Nhân gian có khu vực cấm kỵ như Thập Vạn Đại Sơn, tại Âm ti có Huyết Hải Phù Đồ, Thiên giới lại có Chư Thần Hoàng Hôn.

Những gì gọi là đại nạn Tam giới, chính do ba nơi này dẫn phát mà thành.

Chỉ là nói một cách tương đối thì, Thập Vạn Đại Sơn của nhân gian là đại nạn khó lòng vượt qua nhất.

Bởi vì nhân loại quá yếu đuối, mà nhân tâm đã thay đổi không còn kính ngưỡng trời đất, tất nhiên sẽ phải gánh chịu nhiều hình phạt từ Thiên đạo nhất.

Thiên giới và Âm ti sớm đã bị Thiên đạo nắm trong lòng bàn tay, riêng mỗi nhân tâm Thiên đạo lại không cách nào khống chế được.

“Đã là khởi nguồn của ma ý tồn tại trong Thập Vạn Đại Sơn, vì sao từ Hỗn Loạn đến Mạt pháp chỉ xuất hiện một cổ ma chứ?” Mộ Dung Nguyên Duệ lại đặt câu hỏi.

“Mê hoặc nhân tâm, trừ Cổ ra, có tà ma nào cả gan trực tiếp hấp thụ ma ý từ trái tim của đại ma đầu lợi hại đó chứ.

Vì thế, tuy trong Thập Vạn Đại Thần có rất nhiều tà ma, cũng chỉ có Cổ Ma Bách Lý Xuân Thu mới dám điều khiển cổ trùng thoải mái hấp thụ ma ý từ chính khởi nguồn của ma ý mà thôi, cuối cùng thành công ngưng tụ được ma thể dài trăm trượng.

” Tạ Lưu Vân nói.

Núi Không Minh không thể phân biệt được ngày hay đêm, bước từng bước thận trọng dè dặt ước chừng khoảng nửa ngày, tôi nhìn thấy trong đám sương mù dày đặc phía trước xuất hiện huyết khí mù mịt, tà ác ghê tởm.

“Trước mặt chính là vực sâu huyết luyện, nơi này ngũ hành rối loạn, mọi pháp thuật thần thông đều không cách nào phát huy, Mộ Dung tiên tử tốt nhất vẫn nên đứng đợi ở chỗ này thì hơn.

” Tạ Lưu Vân nói.

Trong bốn người chúng tôi, chỉ có Mộ Dung Nguyên Duệ tu hành pháp thuật thần thông, kiếm khí của tôi và Tạ Lưu Vân không nhập ngũ hành, Băng Long Ngạo Hàn thì sở hữu huyết mạch Băng Long, cho dù không sử dụng Tiên Thiên Quý Thủy, vẫn còn long thể mang sức mạnh kinh người“Ta vẫn sẽ đi cùng các người.

” Mộ Dung Nguyên Duệ bình tĩnh nói.

Cô ấy là con gái, ở đây lại chỉ có một mảnh tối đen u ám, không biết chừng còn ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, hơn phân nửa đều là mấy động vật bò sát như trùng rắn rết.

Đừng nói là cô ấy, cho dù bảo tôi ở lại đây thì tôi cũng không có lá gan đó.

“Cũng được, cứ để Tạ Lan trông chừng cô, kiếm của hắn nhanh.

”“Không cần đâu, ta đi cùng Ngạo Hàn được rồi.

” Nhắc đến tôi, ngữ khí của Mộ Dung Nguyên Duệ ngay lập tức chuyển sang lạnh lẽo.

Càng tiến về phía trước, huyết khí lại ngày một nồng đậm hơn, ngột ngạt đến mức khiến ngũ cảm lục thức của người ta khó mà bình ổn.

Hiệu quả của Tuyết Phách Thanh Linh Đan chỉ có giải độc, mà trong đám huyết khí này bao hàm sức mạnh ý chí của Cổ Ma, có thể ngay lập tức mê hoặc nhân tâm.

Cứ đi mãi, bỗng nhiên đằng trước xuất hiện một ánh sáng màu đỏ.

Ánh sáng màu đỏ yếu ớt lấp lóe chiếu đến chỗ chúng tôi, không ngừng tản ra thần niệm.

Đợi nó đến càng lúc càng gần, tôi mới nhìn rõ thứ ánh sáng đỏ kia vậy mà lại tỏa ra từ một huyết nhãn tà ác ghê sợ.

Mà ngay khi chúng tôi nhìn thấy huyết nhãn khổng lồ kia, trong con ngươi sắc bén của nó đã chiếu rọi bóng hình của bốn người chúng tôi.

Chính tại thời khắc đó, thanh Thư kiếm trắng tuyền như ngọc vác trên lưng Tạ Lưu Vân bay vút lên cao, đâm thẳng tới huyết nhãn kia.

Chỉ nghe một tiếng xoẹt, huyết nhãn nổ nát tan.

Thư kiếm xoay một vòng bay về, Tạ Lưu Vân kéo một mảnh vải đạo bào để lau chùi, thế mà vết máu trên thân kiếm trắng tuyền như ngọc lại không thể lau sạch được.

Tạ Lưu Vân thở dài một hơi vô cùng tiếc nuối nói: “Huyết nhãn kia là nhãn tuyến Cổ Thần Tông tôn thờ, bắt buộc phải loại bỏ.

” - Giải thích "nhãn tuyến" ý chỉ cơ sở ngầm.

Hết giải thích.

Hắn vừa mới dứt lời, đám sương dày đặc phía trước lại lần lượt lấp ló vô số huyết nhãn.

“Tạ Lan, mau ra tay, đừng dùng kiếm khí.

”Không dùng kiếm khí, vậy chỉ có thể dựa vào kiếm ý của võ đạo.

Ngay tức thì tôi triển khai bộ kiếm Xuyên Hoa Hồ Điệp do Đường Nhân Lý Hạo sáng tạo ra, lấy tốc độ nhanh như tia chớp để hành động xuất ra chiêu kiếm, nháy mắt phá nát hết toàn bộ huyết nhãnCùng tu luyện với A Lê, không những giúp tốc độ kiếm pháp của tôi nâng cao, thân pháp cũng đồng thời đạt đến thăng cấp vượt trội, kiếm xuất tùy tâm, thân thể theo ý muốn mà hành động.

Lúc lùi lại về phía sau, tôi cũng học theo Tạ Lưu Vân lau chùi thân kiếm.

Máu tanh trên kiếm Vấn Thiên càng nhiều hơn, rồi cũng bắt chước hắn thở dài.

“Trên thanh Thư kiếm của ta có bùa chú minh văn, chạm khắc trận pháp, bị huyết khí vấy bẩn mới xót xa, kiếm của ngươi vốn là sát kiếm, làm gì phải than thở thế hả?” Tạ Lưu Vân tức tối nói.

“Kiếm này là của người khác tặng cho tôi, nếu tôi không chăm sóc nó cẩn thận, thật hổ thẹn với ân tình tặng kiếm.

”Nói xong, tôi mới ý thức được trong lời nói có phần hơi xem thường Mộ Dung Nguyên Duệ.

Với hoàn cảnh và lập trường của hai người chúng tôi hiện nay, mấy lời này vốn không nên nói ra khỏi miệng.

“Ồ, ai tặng kiếm cho ngươi thế?” Tạ Lưu Vân còn chê sự tình không đủ náo nhiệt, cố ý biết rõ mà gặng hỏi.

“Thử tâm hiệu khiết như minh nguyệt, thiên nhai hà xứ bất Côn Lôn Lôn.

Nghĩa là: Tâm này trong sáng như ánh trăng, khắp thế gian nơi nào cũng có thể là Côn Lôn, trích theo lời dịch của chú Ngư.

Kiếm này, do chính tay vị tiên tử Côn Lôn nào đó ban tặng đấy.

” Một câu này của tôi nhưng mang hai ý, vừa đáp lại nghi vấn của hắn vừa đâm vào chỗ đau trong lòng hắn.

“Một đám vô liêm sỉ.

” Mộ Dung Nguyên Duệ lạnh lẽo mắng mỏ.

Tiêu diệt huyết nhãn xong xuôi, chúng tôi lại đợi thêm một lát, đến khi không còn huyết nhãn xuất hiện, mới tiếp tục lên đường.

Đi được khoảng chừng ba mươi trượng, chúng tôi đến giáp ranh giới vực sâu huyết luyện.

Đứng trên vách đá nhìn xuống mà thở dài, chỉ ngửi thấy mùi hôi thối của khí tức tà ác ô uế ở bên dưới vực sâu không thấy đáy khiến tâm can như bị kiến gặm nhấm ăn mòn, đầu óc đau nhói buồn nôn dị thường.

Tôi chỉ mới nhìn một chút, liền vội vã chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Trong bốn người chúng tôi riêng mỗi đạo tâm của Tạ Lưu Vân kiên định, hắn trầm mặc quan sát một hồi lâu mới rời khỏi vách núi.

“Đi thôi.

” Tạ Lưu Vân nói.

“Vậy là xong chuyện rồi hả?” Tôi thắc mắc hỏi.

“Chậm nhất là ba tháng, Bách Lý Xuân Thu sẽ có thể tái kết ma thể.

Quay về chuẩn bị chiến đấu thôi, lần này Nhân đạo bọn ta đã quy tụ được ba vạn đạo binh.

”“Tiên đạo có ba vạn.

” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.

“Dã Tiên cũng có ba vạn.

” Ngạo Hàn nói.

“Ba ngàn.

” Tôi chần chừ nói.

“Ừ, ta biết Ma đạo suy yếu, cũng không yêu cầu ngươi phải phái ra bao nhiêu người.

Chẳng qua ta có một điều kiện, cuộc chiến này người bắt buộc phải để A Lê ra trận.

”“Tại sao chứ?”“Bởi vì Phong Hậu kẻ đứng đầu trong Thất Thập Nhị Đỉnh Cổ Vương sở hữu năng lực phi thiên độn địa, ngoài mũi tên của A Lê ta không nghĩ ra ai có thể khóa chặt khí tức của ả!” Tạ Lưu Vân nói.

Tôi từ biệt ba người bọn họ ở ranh giới Nam Cương, rồi ngự kiếm bay thẳng về Hàn Hoang.

Vừa mới đặt chân đến thành Thanh Khâu, liền cảm nhận được quân uy dữ dội xung thiên trong thành, sát khí xông thẳng lên cao.

Nhìn thấy điều này, không cần đoán tôi cũng biết rõ là do Thùy Họa đã từ Âm ti quay về rồi.

Bình Luận (0)
Comment