Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 292 - Chương 292: Cuộc Đua Giết Chóc (1).

Chương 292: Cuộc Đua Giết Chóc (1).

Với đòn tấn công bằng đao của Thùy Họa, toàn bộ đỉnh Xà Cổ bị đao khí của cô ấy chém đứt làm hai, nổ tung vang dội.

Không biết đã có bao nhiêu rắn độc chết dưới sát khí của Tịch Ma đao, trong đó một tiếng kêu thảm thiết đau đớn phát ra từ chính miệng của Xà Cổ Vương.

Xà Cổ Vương vốn mang thân thể của một kim xà, nhưng kích thước lại lớn bằng kim long.

Kim cổ và xà cổ hai cổ hợp nhất, không những lực chiến vô song, mà lực phòng ngự cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng dù rằng toàn thân vảy vàng chói mắt, nó vẫn không đỡ được nhát đao Âm cực sinh sát của Thùy Họa.

Những vảy vàng bị chém vỡ vụn, da thịt bị xé toạc, hình dạng vô cùng thê thảm.

Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn có tất thảy chín chín tám mươi mốt đao, trừ nhát đao Quy Vân cuối cùng dùng để trừ tà ra, tám mươi đao còn lại nửa âm nửa dương.

Lần này sau khi Thùy Họa trở về từ Âm ti, mặc dù đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng vì thân phận Thiên tôn chưa chứng, vẫn chưa thoát khỏi thân âm linh, nên chỉ có thể sử dụng phần cực âm của đao pháp.

Âm cực sinh sát cùng dung hợp với lực sát phạt của Tiên Thiên Canh Kim, lực hủy diệt của đao này đủ để chém đôi đỉnh Xà Cổ.

Đao vừa xuất, cờ Chiêu Hồn trong huyền quan của tôi không gió mà lay động, khí số Ma Đạo tăng lên đáng kể.

Kim Xà Cổ vương trọng thương chưa chết, cuồng tính phát tác, không màng tất cả mà lao về phía Thùy Họa, tuy nhiên Thùy Họa giờ đây không chỉ có uy lực của một thanh đao.

Nhân lúc sát khí mà tụ âm sinh ra chưa tản đi hết, ra tay lần nữa, đao này đem Kim Xà Cổ vương chém thành nhiều đoạn.

Kim Xà Cổ vương thân thể chết đi, nguyên thần hóa thành một đạo lưu quang màu vàng chạy trốn đến vực sâu huyết luyện.

Tốc độ nhanh như tia chớp, lúc này sát khí của thanh đao trong tay Thùy Họa đã tản hết, mà tôi lại không kịp xuất kiếm thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vù, A Lê đã bắn ra một mũi tên.

Tốc độ của Kim Cổ Xà vương quả thật rất nhanh nhưng lại nhanh không bằng mũi tên của A Lê, một tiễn bắn trúng nguyên thần, nổ tung cả ra, nguyên thần của Kim Xà Cổ vương liền bị tiêu diệt trong luồng ánh sáng vàng.

Sau khi Kim Xà Cổ vương chết, đệ tử Ma Đạo bắt đầu lao đến giết chết những con rắn con, rắn cháu còn sót lại trong đao khí của Thùy Họa.

Xà Cổ tuy độc, bởi vì trước đã bị thương bởi đao khí của Thùy Họa, sau nguyên thần của Kim Cổ Xà vương lại bị tiêu diệt, nên lực chiến đã giảm đi đáng kể, chỉ còn lại bản năng phun nọc độc, đã mất đi khả năng mê hoặc lòng người.

Nửa giờ sau đó, đỉnh Xà Cổ hoàn toàn bị Ma Đạo quét sạch.

Trong trận chiến này, không những Thùy Họa thể hiện được uy lực dũng mãnh của tướng Phá Quân mà còn khiến cho đệ tử Ma Đạo rực lại ý chí chiến đấu.

Chấn chỉnh một hồi, chúng tôi lại tiếp tục hành quân về phía trước.

Một giờ sau, đến dưới chân đỉnh Bọ Cạp Cổ, lực chiến của Bọ Cạp Cổ khá yếu, lần này Thùy Họa không thể hiện Đao ý hủy diệt của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng ĐoạnĐao nữa, thay vào đó là để toàn bộ đệ tử Ma Đạo tham chiến.

Mối nguy hiểm lớn nhất của chuyến đi này nằm ở vực sâu huyết luyện, mặc dù sức lực của Thùy Họa tăng vọt, nhưng khí Canh Kim không phải lúc nào cũng có thể ngưng tụ được.

Đã thế, vực sâu huyết luyện ngũ hành hỗn loạn, khi Thùy Họa xuất đao tất sẽ phải dùng đến khí Canh Kim của mình, nên thương tổn thần hồn là điều không thể tránh khỏi.

Vì vậy, trong cuộc chiến thanh trừng đỉnh Bọ Cạp Cổ, Thùy Họa không xuất đao lần nào nữa, mà chỉ thể hiện quân uy nhằm nâng cao tinh thần chiến đấu cho các đệ tử Ma Đạo.

Tôi và Bạch Hà Sầu, Lưu Phong Vũ, Lưu Phong Sương, A Lê, bốn người dẫn đầu, đem ba ngàn đệ tử Ma Đạo từ chân núi một đường giết lên đến đỉnh núi.

Mặc dù có thương vong, nhưng đây là kết quả tất yếu của chiến tranh.

Không qua tôi luyện sinh tử, tương lai làm sao mà chiến đấu, phấn đấu như thế nào nữa.

Hồ tộc Thanh Khâu dũng cảm không sợ chết, bọn họ tay cầm loan đao, hô tên của Lưu Phong Thiên Tôn, đặt toàn tâm toàn ý vào cuộc chiến.

Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng thấy một chiến sĩ nào của Hồ tộc Thanh Khâu lùi bước ngay cả khi bọn họ đang đối mặt với lượng bọ cạp cổ trùng gấp nhiều lần bọn họ.

Chịu sự lan truyền từ dũng khí của Hồ tộc Thanh Khâu, Bạch Hà Sầu dẫn theo năm trăm đệ tử âm nhân Ma đạo ngay từ lúc ban đầu còn cẩn trọng, dần dần sát ý viên mãn, làm trỗi dậy cảm giác vinh dự của các đệ tử Ma đạo.

“Các ngươi không phải chiến đấu vì bản thân mình, mà là vì Ma đạo, cho người trong thiên hạ biết thế nào gọi là đệ tử Ma đạo vạn thế thiên hồng!” Bạch Hà Sầu hét lớn một tiếng, đệ tử Ma đạo trong âm nhân lại tăng thêm mấy phần ý chí chiến đấu.

Mặc dù lượng người không nhiều, nhưng tôi nhìn thấy Ma đạo ba ngàn năm sau, dũng khí vẫn chưa hoàn toàn mất đi hết.

Trận chiến này đã làm thiệt hại sáu mươi bốn người âm nhân, không một người nào bị bọ cạp cổ trùng giết từ phía sau, không một người nào không chiến mà lui.

So với Hồ tộc Thanh Khâu và âm nhân, năm trăm quỷ binh cũng tỏa ra ánh hào quang.

Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tích.

Tôi thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy bọn họ chết đi.

Hồ tộc Thanh Khâu và âm nhân sau khi chết vẫn còn ba hồn bảy phách tồn tại, nếu có được cơ duyên thì có thể vào luân hồi, nếu thực lực mạnh hơn thì có thể niết bàn vào thành Chết Oan.

Nhưng số quỷ binh này mà chết thì chính là chết thật rồi, kể cả cờ Chiêu Hồn cũng không thể thu thập tên của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment