Nhưng may mắn thay, quỷ binh không sợ độc của cổ trùng, cho dù sức chiến đấu không tinh nhuệ bằng Hồ tộc Thanh Khâu, lượng thương vong cũng ít hơn tưởng tượng của tôi nhiều, trong trận chiến này chỉ tổn thất chừng mười người.
Sau cùng, Bọ Cạp Cổ vương bị giết bởi thất sát kiếm của tôi với bảy nhát kiếm liên tiếp, nguyên thần cùng với thân thể cùng lúc bị tiêu diệt.
So với Nhân Tiên hai đạo thì số lượng thương vong của đệ tử Ma đạo gần như không đáng kể.
Điều này là do quân uy của Thùy Họa đã át đi ý chí chiến đấu của toàn bộ cổ trùng ở đỉnh Bọ Cạp Cổ này, tôi lại giải phóng kiếm ý huyền quan, nên kiếm ý tung hoành phía trước mở đường.
Thành quả cuộc chiến tính kỹ thì phần lớn là do công Thùy Họa và tôi.
A Lê mặc dù tinh thông tiễn pháp, một mũi tên cũng chỉ giết được một bọ cạp cổ trùng.
Hơn nữa mũi tên không phải vô tận, chỉ dùng để tiêu diệt bọ cạp cổ trùng cứng đầu.
Không còn cách nào khác, ba nghìn người đệ tử Ma đạo thực sự là quá ít rồi, kể cả khi muốn luyện binh đi nữa, cũng không thể để bọn họ chết ở núi Không Minh được.
Chỉ còn cách để vợ chồng chúng tôi gánh lấy phần lớn trách nhiệm, cũng giống với Ma đạo tổ sư và Phá Quân năm đó vậy.
Đợi khi Ma đạo công hạ đỉnh núi thứ hai, ba bên còn lại đã đánh vào trung tâm.
So sánh với bọn họ, tốc độ tiến quân của chúng tôi không được xem là nhanh.
Trận ở đỉnh Xà Cổ là trận lập uy của Thùy Họa, trận ở đỉnh Bọ Cạp Cổ là trận chiến sinh tử mài giũa đầu tiên của đệ tử Ma đạo.
Khi chúng tôi đến được đỉnh Thi Cổ, nơi xếp thứ bảy về lực chiến thì Thùy Họa lại tham chiến lần nữa.
Thi Cổ, thao túng thi thể của các tà thú mạnh mẽ để tác quái, không chỉ có hành thi, huyết thi, mà có loại phi thi tương đương với chiến lực hợp đạo đỉnh cao, cho dù số lượng ít hơn rất nhiều so với hai đỉnh trước đó, nhưng mỗi một con chiến lực đều rất mạnh, tuyệt nhiên không phải thứ mà hôm nay đệ tử Ma đạo có thể chiến đấu cùng.
Nên trận này chỉ có tôi, Thùy Họa, A Lê, ba người ra trận.
A Lê chủ yếu sẽ đối phó với phi thi, một mũi tên là một con.
Tôi cùng Thùy Họa mỗi người đều cố gắng hết sức, một trái một phải giết đến cao trào.
Thi Cốt vương trên đỉnh núi bị Thùy Họa chém nát thân thể, bị tôi dùng kiếm tiêu diệt nguyên thần.
…Ba ngày sau, chiến tuyến Ma đạo đã tiến sâu vào trung tâm, cuối cùng cũng đến được đỉnh núi xếp thứ nhất của núi Không Minh, sào huyệt của Phong Hậu.
Vừa hay, Nhân đạo, Tiên đạo, Dã tiên cũng vừa đến nơi cùng lúc.
Lúc vào núi Không Minh, ba bên mỗi bên thống lĩnh ba vạn quân, giờ đây binh lực còn lại của các bên không còn được như ban đầu, trông có vẻ tổn thất rất nặng nề.
Trong số đó, Dã tiên còn lại không đến một nửa, trông rất thảm.
Nhân đạo vẫn còn hai vạn binh lính, Tiên đạo tổn thất ít nhất, cũng chỉ mất hơn năm ngàn đệ tử Tiên đạo, Tiên đạo vốn dĩ nhiều cao thủ, lại không thiếu pháp bảo và linh dược.
Mà Ma đạo, dưới hoàn cảnh tôi và Thùy Họa cùng đảm đương hết sức, ba ngàn đệ tử Ma đạo thương vong hết tám trăm.
Chiến đấu đến lúc này, Thùy Họa cũng đã cạn kiệt Tiên Thiên Canh Kim ngưng tụ được, chỉ còn lại Canh Kim mà cơ thể bổn tôn ngưng tụ ra được.
Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao không thể dễ dàng xuất ra được, xuất ra lần nữa nhất định tổn thương thần hồn.
Mà từ lúc vào núi, huyền quan đầy tuyết của tôi, giết đến chỉ còn lại tuyết trắng bay bay, nhỏ đến mức như hạt muối, pháp tắc thất sát cũng cạn đi phần lớn.
A Lê tuy không thể nhìn ra cảnh giới, nhưng trước khi đến đây, gần hai ngàn mũi tên được các binh sĩ Hồ tộc vác theo cho cô bé cũng gần như dùng hết.
Hai ngàn mũi tên trông thì không nhiều, nhưng thứ cổ mà A Lê bắn toàn bộ đều thuộc lực chiến hợp đạo, có thể nhìn ra được thể lực của cô bé cũng đã đến giới hạn.
Bạch Hà Sầu thê thảm nhất, tuy là không thương tổn đến bổn tôn, nhưng phần thái dương đã đầy tóc bạc, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ma Đạo chỉ tổn thất hơn 800 người để đến được đỉnh thứ nhất, đây là điều vô cùng đáng tự hào, đặc biệt với những dã tiên trung thành với Ngạo Hàn mà nói thì trong lòng càng ngũ vị tạp trần hơn.
Ngạo Hàn thích việc lớn, hám công to, lại hiếu chiến, chỉ lo thể hiện chiến lực của bản thân, với việc lãnh đạo quân đội lại không làm gì cả, vì thế nên thương vong của Dã tiên mới nặng nề nhất.
Xét về sức chiến đấu thì Dã tiên không yếu hơn đệ tử Ma đạo, bọn họ chết đi một vạn rưỡi, chúng tôi tổn thất tám trăm, trong lòng không có bất cứ ý nghĩ gì thì mới kỳ lạ đó.
“Kiếm khí của Đạo tổ xung thiên, đạo võ song tú, ngày trở lại của Ma đạo sắp đến gần rồi.
” Tạ Lưu Vân đi đến và chắp hai tay nói với tôi.
Nói xong ông ta đi đến trước mặt Thùy Họa, nói: “Phá Quân, tướng sát phạt ngang dọc, Đao Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn, âm cực sinh sát, một đao chém đôi đỉnh Xà Cổ, Tạ Lưu Vân thành tâm bái phục.
”“Người thiện chiến sẽ không có chiến công hiển hách, nếu một người có thể định được chiến cục, thì trong cuộc chiến Phong Thần Ma đạo sẽ không bị thua như vậy.
” Mộ Dung Nguyên Duệ lạnh lùng nói.
“Giết được đến đây rồi, không biết Ma đạo tổ sư còn bao nhiêu lực chiến có thể dùng được nữa, lại có chuẩn bị quét sạch đỉnh thứ nhất này như thế nào chưa?” Ngạo Hàn hỏi.
Có thể nhìn ra được, ba bên đều không có ý định tham chiến trong đỉnh cuối cùng này.
Thứ nhất, trong trận chiến ở núi Không Minh, biểu hiện của tôi và Thùy Họa quá đỗi kinh ngạc khiến người khác cấm kỵ.
Thứ hai, đệ tử Ma đạo chỉ chiến tử tám trăm người, khác nào sỉ nhục bọn họ không biết điều binh khiển tướng.
Thứ ba, theo sự phân chia chiến tuyến thì vốn dĩ quét sạch đỉnh núi thứ nhất này là nhiệm vụ của Ma đạo.
Vì thế, trong trận chiến đầy khó khăn của đỉnh thứ nhất này, ba bên đều không có ý định ra tay.
Đỉnh thứ nhất là đỉnh Phong Cổ.
Trước không nói về kịch độc, bản thân Phong Cổ có khả năng bay lên trời, chui xuống đất.
Không chỉ khó khóa chặt khí tức của Phong Hậu, mà bất kỳ cổ trùng nào trong tổ ong cũng đều nhanh như chớp.
Không chỉ chiến sĩ của Hồ tộc Thanh Khâu bất lực, mà âm nhân và quỷ binh cũng đều khoanh tay bó gối.
Có thể phát huy chiến lực chỉ có tôi, Thùy Họa, A Lê và Bạch Hà Sầu bốn người.
Mà bốn người chúng tôi đều phải dốc hết toàn lực mới có cơ hội quét sạch đỉnh thứ nhất này.
Điều đáng sợ nhất là sau khi chúng tôi dốc hết toàn lực, nếu ba bên đột nhiên nảy ra sát ý với Ma đạo, nếu thật sự như vậy thì Ma đạo ắt sẽ gặp tai nạn toàn quân bị diệt.
Trận chiến núi Không Minh, ban đầu khí số của Ma đạo còn thấp, nhưng hiện tại mọi thứ đã khác.
Chiến lực của Thùy Họa và tôi thật khiến người khác cấm kỵ, Tạ Lưu Vân có thể sẽ không động thủ với Ma đạo, nhưng Dã tiên thì chưa chắc, còn có Tiên đạo như hổ rình mồi ngay từ bên cạnh.
Bách Lý Xuân Thu là một hạo kiếp, mà với Dã tiên mà nói, sự trở lại mạnh mẽ của Ma đạo cũng là một trận hạo kiếp.
Trong mắt Ngạo Hàn thường xuyên lóe lên sát khí, ngay cả Liễu Như Thị khi nhìn đệ tử Ma đạo ánh mắt cũng đầy tia hàn quang.
Đang lúc tôi khó xử, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề dày đặc, không biết có bao nhiêu người theo đường chiến tuyến đã được mở đi vào núi Không Minh.
Chi chi chít chít, đếm không sao xuể.
Người đi đầu là Thần bà của Tiểu Vương trang, không chỉ mình tôi kinh ngạc mà còn có cả Tạ Lưu Vân.
“Mọi người làm sao mà vào đây?” Tôi hỏi.
“Bởi vì một câu nói của bà già đây, trong núi Không Minh Đạo tổ có lẽ sẽ gặp nạn sát thân.
” Thần bà nói.
Một câu nói, Đạo tổ gặp nạn sát thân.
Vì thế nên đệ tử Ma đạo trong âm nhân thiên hạ vốn còn do dự, toàn bộ liền theo bà ấy tiến vào núi Không Minh.
“Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng.
” Không rõ ai đã hét lớn một câu.
Sau đó, khắp núi Không Minh liền vang vọng không ngừng.