Tiếp sau Tạ Lưu Vân, Thùy Họa lại hiển hiện khí tức của thần minh, cầm đao bay về phía Cổ Ma, ngưng tụ sức mạnh Phá Quân pháp tắc chém xuống một đao.
Phá Quân là ngôi sao đầu tiên của Bắc Đẩu, chủ sát.
Sức mạnh của ánh sáng sao Bắc Đẩu nhập thân, lại ngự sử Phá Quân đại đạo pháp tắc, uy lực của một đao này thậm chí còn siêu việt hơn một đao Bạch Hổ Thần Thú Chúc Phúc kia.
Chỉ nghe thấy Cổ Ma gào lên một tiếng thảm thiết rung chuyển đất trời, ma thân cực đại của Cổ Ma một lần nữa bị đả kích mạnh, ma ý điên cuồng tháo chạy ra khỏi cơ thể hắn ta.
Cổ Ma gầm lên giận dữ, xoay người đưa tay bắt lấy Thùy Họa.
Thùy Họa vội vàng rút đao lùi lại, lúc này, trên trán Cổ Ma lóe lên một ánh sáng lục, dùng ma nhãn khóa chặt khí cơ của Thùy Họa, một đạo ánh sáng lục chiếu đến Thùy Họa.
Bị lục quang chiếu vào, thần hồn của Thùy Họa bị thương tổn, thân thể mềm nhũn, mắt thấy cô ấy sắp bị Cổ Ma bắt được rồi.
Ngay lúc này, A Lê huýt lên một tiếng trong veo, ngưng tụ sức mạnh toàn thân nhắm chuẩn ngay ma nhãn của cổ Ma mà bắn ra một tên.
Tuy A Lê không có đại đạo pháp tắc, nhưng cô bé lại mang sức mạnh ý chí hủy diệt của Nguyệt Ma lưu lại, cung tên của cô bé một khi khóa chặt khí cơ thì dưới thiên tôn không ai có thể ngăn chặn cả.
Chỉ nghe Cổ Ma một lần nữa gầm lên, từ bỏ việc truy sát Thùy Họa, dùng tay kéo mũi tên đẫm máu ra khỏi ma nhãn.
Nhân cơ hội này, Bạch Hà Sầu chạy ra đỡ lấy Thùy họa, đưa cô ấy về trại của đệ tử Ma đạo.
Cổ Ma nhiều lần thất bại, lúc này cũng phát tiết sự điên loạn trong cơ thể.
Đạo tiêu nhưng ma vẫn còn, mọi người không dám để cho Cổ Ma có cơ hội thở, lần lượt thi triển những đòn công kích mạnh nhất hướng Cổ Ma mà giết.
Nhưng lúc này những sát chiêu mạnh nhất của đạo môn đã được dùng hết rồi, chỉ có Tiên đạo là vẫn còn sót lại cao thủ, cuộc chiến càng ngày càng khốc liệt, quả thật là lấy mạng ra để mà cược.
Tạ Lưu Vân đã vài lần niết bàn chuyển sinh ở nhân gian, sớm đã từ bỏ nguyên thần của Lý Thuần Phong, chỉ dựa vào lực niệm của thần thức để thực hiện thuật dời núi, nhất định là đã gây tổn thương đến thần hồn.
Sau khi dời núi, Tạ Lưu Vân đã rơi vào tình trạng cực kỳ suy yếu.
Tiên đạo bên kia từ sau khi ngưng tụ ra kiếm cựu Hình Canh Kim Sát, thực lực suy giảm mạnh, Mộ Dung Nguyên Duệ lại bị nổ mất một pháp thân, sức mạnh pháp tắc của Chiến Thần Chi Đạo cũng tiêu hao cạn kiệt.
Thùy Họa bị ma nhãn của Cổ Ma thiêu đốt thần hồn, đã không còn xuất đao được nữa.
Mũi tên là A Lê bắn vào ma nhãn cũng đã rút cạn sức lực của cô bé, cũng không thể nào bắn tên được nữa.
Kết cục cả hai bên đều thiệt hại.
Cổ Ma toàn thân như bị xét nát, chỉ cần kiên trì không để hắt có cơ hồi hồi phục, cuối cùng hắn khó mà có thể thoát khỏi số phận ma ý tán loạn, sụp đổ.
Nhưng mà trước đó, đạo môn và Dã Tiên cũng rất có khả năng bị hắn đuổi cùng giết tận.
“Tạ Lan, tại sao ngươi không ra tay?” Tạ Lưu Vân suy yếu nhìn tôi hô lên một câu.
Sau câu hỏi của hắn, trừ những người vẫn còn sức mạnh để đối đầu với Cổ Ma ra, tất cả những người còn lại đều nhìn về phía tôi, bởi vì tôi từ đầu đến cuối vẫn không hề ra tay.
“Vẫn còn chưa đến lúc.
” Tôi nhàn nhạt đáp.
“Ha ha, có phải ngươi muốn đợi còn ta chết hết rồi, ngươi mới ra tay không hả?” Mộ Dung Nguyên Duệ nhìn tôi cười lạnh.
“Đây là người mà các ngươi gọi là Ma Đạo Tổ Sư đấy, lúc các ngươi vì danh nghĩa của hắn mà chiến đấu, thì hắn lại ở đó giương mắt đứng nhìn.
” Ngạo Hàn nói.
Câu nói của hắn làm ánh mắt mà đệ tử Ma đạo nhìn tôi cũng dấy lên sự nghi hoặc.
Thùy Họa nhìn chăm chăm vào tôi, không nói câu nào, ánh mắt vẫn kiên định như ngày nào.
Bất kể tôi làm việc gì, cô ấy đều đứng về phía tôi, tuy cô ấy cũng không hiểu tại sao tôi lại không ra tay, thậm chí lúc cô ấy gặp nguy hiểm nhất cũng không hề bước ra cứu cô ấy.
Sự nghi ngờ ngày càng nhiều, tôi vẫn mắt điếc tai ngơ, cũng không giải thích bất kỳ điều gì, chỉ lạnh lùng nhìn Cổ Ma đang tàn sát đệ tử đạo môn từ bốn phía.
Sau khi một vị nửa bước thiên tôn của Tiên đạo trước khi chết dùng toàn lực phát ra đòn công kích, Cổ Ma gầm lên một tiếng thảm thiết, ma thân tan vỡ trên không trung, trong màn sương đen, Bách Lý Xuân Thu hiển hóa ra hình người, tháo chạy xuống Vực Sâu Huyết Luyện, mà điều tôi chờ đợi chính là khoảnh khắc này.
Là một người trống rỗng không thể sử dụng bất kỳ thuật pháp thần thông nào, không có chân khí cũng không có kiếm khí.
Thứ mà tôi có thể dùng chỉ có huyền quan mà thôi.
Ma thân quá to, tôi không chắc sẽ diệt được nguyên thần của Cổ Ma, nhưng sau khi hắn hiển hóa hình người, tôi hoàn toàn có thể tiêu diệt được Bạc Lý Xuân Thu.
Lúc này người của Bách Lý Xuân Thu vẫn đang ở trên không trung, tôi bắt đầu chạy nhanh về phía Vực Sâu Huyết Luyện.
Đợi đến khi thân thể hắn sắp rơi vào Vực Sâu, vừa đúng lúc tôi cũng bay lên nhảy ra, trên không trung dùng kiếm tự đâm vào huyệt thần đình của mình.
Tôi không có năng lực tự hủy huyền quan của mình, chỉ có thể đâm phá huyệt thần đình, mở ra huyền quan để liên kết với thế giới chủ.
Từ lúc trước, khi khai mở ra huyền quan, tôi đã biết huyền quan của tôi không giống với người khác, rất rộng, mênh mông bất tận.
Loại huyền quan này vốn được tạo ra riêng cho thiên tôn, chỉ cần tôi không chết, tương lai nhất định có thể chứng đắc thiên tôn.
Đáng tiếc, tôi lại không thể đợi đến ngày đó rồi.
Tôi rơi xuống đất trong tư thế ngửa mặt lên trời, sau khi huyệt thần đình bị đâm, nguồn năng lượng vô cùng vô tận phóng lên không trung…Tôi nghe thấy Bách Lý Xuân Thu không ngừng la hét, tiếng hét càng lúc càng yếu, âm thanh im bặt, hoàn toàn bị dập tắt.
Lần trước Cổ Ma vẫn còn ý chí thức tỉnh, mà lần này Cổ Ma chẳng khác nào bị triệt để xóa sổ khỏi nhân gian rồi, mãi mãi không thể thức tỉnh nữa.
Sau khi Cổ Ma chết, huyền quan vẫn bị phá vỡ như cũ, mặt đất nứt nẻ, bầu trời sụp đổ.
Thực vật không có tim có thể sống, người không có tim nhất định sẽ chết.
Đây không phải là lời tiên tri, đây là sự thật.
Không có tim sẽ không có người để mà vấn vương, người càng lúc càng tê dại, càng lúc càng trống rỗng.
So với sống mà như không sống như vậy, thà chết một cách bi thảm mà vinh quang cho xong.
Trước khi mất đi ý thức, tôi nhớ đến câu nói mà Thái Cổ Nguyệt Ma từng nói: Thế giới này, ta đã từng đến.