Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa, cơ thể đang nằm bên cạnh một con suối nhỏ.
Suối chảy róc rách, dưới thân tôi cỏ mọc xum xuê, có vài chiếc lá đỏ trôi theo dòng nước.
Nhìn về phía trước theo hướng dòng nước chảy, tôi phát hiện một cái hồ lớn trong vắt, trong hồ có một mỹ nhân đang ngâm mình, chỉ thấy một bóng lưng trắng như sứ.
Nữ tử tóc dài chấm eo, lưng bị nước suối làm ướt.
Hơi nước bốc lên, bóng dáng thiếu nữ uyển chuyển thoắt ẩn thoắt hiện.
Sau khi tỉnh dậy, đáng ra tôi nên suy nghĩ xem mình đang ở nơi nào, hoặc là tại sao tôi vẫn chưa chết, vậy mà lúc này toàn bộ tâm tư của tôi đều bị người phụ nữ khỏa thân này thu hút rồi.
Kiêm Gia Thương Thương, Bạch Lộ Vi Sương.
Sở Vị Y Nhân, Tại Thủy Nhất Phương.
Dịch nghĩa: Lau lách rườm rà xanh tốt, Móc trắng làm sương, Người mà mình nói đến, Thì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông.
Trong đầu tôi hiện lên câu thơ này trong Kinh Thi, cảm thấy hồn phách của tôi đều bị nữ tử này câu đi mất rồi, mắt tôi dán chặt không thể di chuyển.
Nước hồ ngang eo, nhưng lại trong vắt có thể thấy cả đáy.
Sóng nước xanh lăn tăn, tấm lưng trắng như sứ cực kỳ chói mắt, mang một sự gợi cảm tự nhiên.
Quyến rũ mà không ma mị, diễm lệ nhưng không tục.
Đường cong cơ thể hoàn mỹ, chiếc eo thon gọn, không dư thừa, nhưng đến mông thì đẫy đà đến kinh người.
Đôi chân đẹp, đầy đặn, săn chắc mê người, mỗi một tấc đều lộ ra cơ thể tuyệt đẹp của người con gái.
Đến khi cô ấy xoay người đi đến đây, tôi chưa kịp hết hoang mang thì lại bị rung động tiếp.
Không thể dùng ngôn ngữ để mô tả dung mạo tuyệt thế này, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy một cô gái đẹp mỹ lệ như thế này trên thế giới.
Tình huống như thế này tôi chỉ gặp qua đúng một lần khi Thùy Họa hiện thân từ dưới sông Hoàng Hà ở thôn Hạ Bá mà thôi, nhưng cô gái này lại không giống Thùy Họa.
Tuy Thùy Họa cũng cực kỳ xinh đẹp, nhưng trong xương cốt lại mang một sự lãnh đạm đẩy người khác ra xa nghìn dặm, còn cô gái trước mắt rõ ràng lại như muốn câu toàn bộ hồn phách của người khác đi mất.
Quai hàm đọng mùi hương của quả vải tươi, chiếc mũi dinh dính mỡ ngỗng, dịu dàng và đằm thắm, yêu thích khi ngắm nhìn.
“Ngươi tỉnh rồi à.
” Y nhân mở lời giòn tan, như chim vàng anh hót trong núi sâu.
“Ừm” Tôi nhẹ nhàng đáp một tiếng ừm, vội vàng quay đầu đi.
Đến lúc tôi một lần nữa xoay người lại, Y nhân đã mặc xong quần áo.
Cô ấy mặc một bộ váy màu mực, tay áo rộng, hẹp ở eo, nhìn như mơ như mộng.
Tôi cuối cùng cũng thanh tĩnh trở lại, đầu tiên dùng tay véo mạnh vào đùi, đau đến khóe miệng giật giật, mới biết đây không phải là mơ.
Nếu đã không phải là mơ, vậy thì có vấn đề rồi đây, tại sao tôi vẫn chưa chết?Nghĩ đến đây, tôi dùng thức thần để cảm nhận sự tồn tại của huyền quan.
Thế giới huyền quan mênh mông không còn nữa, nhưng sâu trong thức hải của tôi cũng không phải là trống rỗng, mà là hồi quy về trạng thái lúc trước, khi tôi khai mở huyền quan.
Trời đất mịt mù, một màn hỗn độn.
Cảm nhận một cách cẩn thận, trong sự hỗn độn này cũng không phải là không có gì, có thể thấy lờ mờ lá cờ chiêu hồn đen kịt và lãnh đạm.
Cờ chiêu hồn không vì huyền quan sụp đổ mà bay đi, làm tôi vô cùng bất ngờ, tôi vốn dĩ đã giao cho Bắc Âm Đại Đế chuyển lại Thùy Họa rồi.
Trong cờ chiêu hồn chứa ý chí của những anh linh tử chiến, Bắc Âm Đại Đế có thể dùng con mắt u minh để phát hiện ra động thái của họ.
Ngoại trừ cờ chiêu hồn, tôi còn cảm nhận được từ trong hỗn độn sự tồn tại của hai sự thân quen.
Nguyệt Tất và Thanh Phong cũng ở đây.
Trăng sáng luôn ở bên cạnh tôi, gió mát tự tại bay lượn.
Ngàn vạn lần không ngờ đến, ba thứ quan trọng nhất trong huyền quan của tôi vẫn còn ở lại trong thức hải của tôi, hơn nữa huyền quan của tôi cũng không giống như là hoàn toàn sụp đổ, chỉ là quay lại trạng thái nguyên thủy mà thôi.
Huyền quan là sản vật của thiên nhân giao cảm, ngay cả cách thức tu hành khác biệt như A Lê cũng có huyền quan của riêng mình.
Đạo sĩ có, thần minh có, người của Âm Ty cũng có, ma cũng có, A Lê cũng có, thuật sĩ cũng có.
Thiên nhân giao cảm sớm đã là phương thức giao tiếp chủ yếu giữa loài người với tự nhiên trong thời đại thuật sĩ, còn huyền quan đã có từ lúc con người được sinh ra rồi, chỉ là phần lớn mọi người không thể khai mở nó mà thôi.
Cũng giống như hạt giống vậy, không phải hạt giống nào cũng có thể phát triển, đâm chồi nảy lộc, khai hoa kết trái.
Tôi vui vẻ không bao lâu thì lại bắt đầu chán nản, mầm mống huyền quan vẫn còn, tương lai tôi cũng có thể khai mở nó thành một thế giới lại từ đầu, nhưng tim của tôi đã trống rỗng rồi.
Không có bất kỳ ai trong trái tim rỗng này, tất cả ký ức đều hóa thành mây khói dĩ vãng.
Tôi có thể nhớ hết một kiếp từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, nhưng là với góc nhìn của người ngoài cuộc.