Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 308 - Chương 308: Vạn Ma Đại Điện (2).

Chương 308: Vạn Ma Đại Điện (2).

Y nhân kia đứng bên cạnh tôi không nói lời nào, để mặc tôi tâm tư hỗn loạn.

“Cỏ cây không có tim vẫn có thể sống, nếu như người không có tim thì sẽ như thế nào?” Tôi sau khi quay trở về từ trong suy nghĩ hỗn độn nhìn cô ấy hỏi một câu.

Sau khi hỏi xong tôi liền bắt đầu cảm thấy hối hận, bắt đầu căng thẳng.

Lúc trước, Trụ Vương vì câu nói này mà nhận lại lời tiên tri về cái chết, tôi sợ rằng tôi cũng sẽ giống như ông ấy.

“Ngươi đi theo ta.

”Cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ yêu cầu tôi đi theo cô ấy.

Tôi chỉ nhớ tôi từ Vực Sâu Huyết Luyện ngã xuống, nhưng quan cảnh hiện tại sao với Vực Sâu Huyết Luyện huyết khí ngút trời không hề có một chút liên quan nào cả.

Mây trắng phiêu diêu, hang cốc trập trùng.

Tình thơ ý họa, tiếng chim hót và hoa thơm.

Đi mãi đi mãi, Y nhân dẫn tôi đi trên một con đường mòn dẫn lên đỉnh núi.

Đường mòn ngoằn ngoèo quanh co, hai bên mọc đầy hoa lan.

Đi đến giữa lưng núi, tôi nhìn thấy trên đỉnh núi có một đạo quán.

Đạo quán chiếm một diện tích nhỏ, được xây dựng bằng đá núi, hòa vào làm một với màu sắc của núi non.

Lúc này đang là hoàng hôn, đạo quán được ánh chiều tà phản chiếu, trông vô cùng xuất thần.

Đi đến đỉnh núi, Y nhân dẫn tôi đi đến trước cửa của đạo quán, đẩy cửa bước vào.

Gọi là đạo quán, nhưng chỉ có một cửa, một sân và một điện.

Tôi đi theo cô ấy vô đại điện, trong đại điện không nhìn thấy bất kỳ tượng thần nào, chỉ có một bức chân dung được treo ở giữa phòng khách.

Trên bức họa vẽ bóng lưng của một người đàn ông, mặc một thân đạo bào đen như mực.

Chính là Ma Đạo Tổ Sư!Tôi đã từng thấy qua bức họa của Ma Đạo Tổ Sư trong ngôi miếu của bộ tộc Đông Di, không ngờ lại được thấy chân dung của ông ấy ở nơi đây.

Điều này rõ ràng cho thấy ông ấy đã từng đến đây.

“Đây rốt cuộc là nơi nào vậy?” Tôi hỏi.

“Huyền quan của Ma thần để lại sau khi chết.

” “Là vị Ma thần nào ? ”“Chủ nhân của Thập Vạn Đại Sơn.

”“Huyền quan của ông ấy không phải đã bị thiên đạo tự tay nghiền nát rồi hay sao?”“Đây không phải là huyền quan toàn vẹn, mà là một mảnh vỡ.

”Nói xong câu này, Y nhân đưa tay tháo bức họa của Ma Đạo Tổ Sư xuống, phía sau bức họa lộ ra một cánh cửa bằng đá.

Cửa đá thông xuống lòng đất, càng đi xuống, ma ý càng nồng đặc.

Chẳng trách tại sao ở bên ngoài cánh cửa tôi không hề cảm nhận được một chút ma ý nào, hóa ra tất cả ma ý đều bị bức họa của Ma Đạo Tổ Sư phong ấn trong lòng núi rồi.

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng chúng tôi đến trước cửa một đại điện thần bí, lúc này ma ý đã nồng đến mức không thể tiêu tan.

Thấy Y nhân đưa tay muốn đẩy cửa điện, tôi không tự chủ mà hô lên: “Đừng mở.

”Tôi có thể cảm nhận rằng tất cả ma ý đều là từ trong đại điện này truyền ra, mà đại điện này, nếu như tôi đoán không nhầm, thì có lẽ chính là điện Vạn Ma trong truyền thuyết.

Lúc trước, khi Bách Lý Xuân Thu nhảy vào khe nứt của Vực Sâu Huyết Luyện, chắc hẳn cũng đã đến bên trong huyền quan của Ma thần giống như tôi.

Thời điểm đó Ma Đạo Tổ Sư chưa đến đây, điện Vạn Ma cũng chưa bị ông ấy phong ấn.

“Bên trong có thứ mà ngươi cần đó.

” Nói xong, Y nhân đưa tay đẩy cánh cửa điện.

Cửa điện vừa mở, ma ý điên cuồng thoát ra.

Khí tức tà ác, điên loạn dày đặc tứ tán.

Thế nhưng không biết tại sao, tôi chẳng mảy may bị ảnh hưởng chút nào.

Rất nhanh tôi đã hiểu ra, ma là do tâm sinh, mà tôi lại là một người không có tim, do đó bất luận ma ý có dày đặc thế nào cũng không có tác dụng với tôi.

Trong đại điện tối đen, lờ mờ có thể nhìn thấy hai hàng tượng đứng sừng sững hai bên.

Điện Vạn Ma, những pho tượng tất nhiên là khắc họa vạn ma.

Tất cả chúng đều trông dữ tợn và xấu xí, làm cho ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi.

Tôi theo Y nhân tiến về phía trước, trong lúc đi, tôi nhìn thấy ở hàng bên phải có một khoảng trống, hình như là thiếu một bức tượng ma.

“Là thiếu Cổ Ma.

” Y nhân nhẹ giọng nói.

“Cổ Ma? Lẽ nào những thứ này không phải là tượng, mà thật sự là ma sao? ” Tôi hỏi.

“Đúng vậy.

Ta khuyên ngươi không nên nhìn vào mắt của chúng, nếu như bị chúng chọn trúng, chúng sẽ giải trừ phong ấn và chiếm cứ cơ thể ngươi đó.

”Cô ấy vừa nói xong, tôi vội vàng rời mắt khỏi những bức tượng ở hai bên.

“À, ta quên mất, bọn chúng sẽ không chọn ngươi đâu.

”Tôi không hiểu ý câu nói của cô ấy, muốn hỏi, nhưng phát hiện cô ấy đã xoay người tiếp tục đi về phía trước rồi.

Ở cuối đại điện có một tế đàn, xung quanh tế đàn đốt lờ mờ những ngọn lửa ma, cũng chính là nguồn sáng duy nhất trong điện Vạn Ma.

Trên tế đàn thờ phụng một cỗ quan tài bằng đồng thần bí, trông vô cùng quen mắt.

“Quan Trấn Hồn?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Y nhân không trả lời câu hỏi của tôi, mà quỳ xuống trước tế đàn một cách thành kính, niệm câu thần chú thần bí và dài ngoằng.

Thứ cô ấy niệm không phải là ngôn ngữ loài người, âm tiết vô cùng cổ quái.

Theo câu chú của cô ấy, những ngọn lửa ma mị xung quanh tế đàn càng cháy mạnh hơn.

Vốn dĩ nó chỉ cao tầm một thước, bây giờ đã cao lên một trượng.

Không chỉ có lửa ma phát sinh biến hóa, bầu không khí trong đại điện cũng xảy ra biến hóa.

Tôi cảm nhận được vô số ánh mắt tà ác đang rình mò phía sau tôi, hoặc có thể nói chúng đang nguyền rủa sau lưng tôi, làm tôi nhớ đến ma nhãn kia của Cổ Ma.

Người bị nguyền rủa không chỉ có một mình tôi, mà còn bao gồm luôn cả Y nhân trước mắt tôi.

Tôi nhìn thấy cô ấy khẽ run lên, như thể đang cố gắng chịu đựng một sự thống khổ cực lớn vậy.

Ma ý càng lúc càng nồng nặc, cũng càng lúc càng âm u.

Trong đại điện an tĩnh, âm thanh Y nhân niệm chú vang vọng.

Cuối cùng, sau khi Y nhân niệm xong âm tiết cuối, miệng phun ra một ngụm máu tươi đã được kiềm nén từ lâu.

Chỉ nghe tiếng cọ xát nặng nề phát ra từ trên tế đàn, quan Trấn Hồn bị mở ra, từ bên trong chầm chậm bay lên một thứ, lơ lửng trên không trung.

Chính là một quả tim người.

Bình Luận (0)
Comment