Tông sư phái Thượng Thanh Đào Hoằng Ảnh Chân Linh Lập Nghiệp Đồ nói nhiệm kỳ kéo dài ba ngàn năm, đến hết nhiệm kỳ phải bổ nhiệm người mới lên thay.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, từ bi từ bi.
” Địa Tàng Vương thiên tôn khom người nhận lệnh.
Hàm Cốc Quan, Nhân đạo tổ đình.
Đạo Đức thiên tôn đang giảng kinh luận đạo cho chúng đệ tử, nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại.
“Sư tôn.
” Thiên sư Trương Đạo Lăng thấy thần sắc của Đạo Đức thiên tôn có điều dị thường, không giấu nổi tò mò bèn nhẹ nhàng hô lên một tiếng.
Đạo Đức thiên tôn vẫn im lặng không nói bất kỳ lời nào, đứng dậy rời khỏi Giảng Kinh điện, bay lên đỉnh núi cao nhất của Hàm Cốc Quan.
Trên đỉnh núi, Lôi Mẫu Đấu Mẫu Nguyên Quân và Hỏa Long Chân Nhân kề vai sánh cánh đứng bên cạnh nhau, kiếm tiên Lữ Thuần Dương, chín vị đại nhân hộ pháp Nhân đạo đứng trang nghiêm kính cẩn ở phía sau lưng họ.
Nhìn thấy Đạo Đức thiên tôn bước đến, chúng thiên tôn Nhân đạo vội vàng hành lễ.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bế quan một khoảng thời gian, tất cả mọi sự vụ ở Hàm Cốc Quan đều sẽ do hai người các ngươi xử lý.
”Nói xong Đạo Đức thiên tôn cưỡi Thanh Ngưu, phi thân bay tiến thẳng đến động Lão Quân.
“Sư phụ, Đạo Tổ vì sao lại quyết định bế quan vào lúc này vậy ạ?” Lữ Thuần Dương đến trước mặt Hỏa Long Chân Nhân nói.
“Hắn đã không còn trên đời nữa.
” Hỏa Long Chân Nhân trầm tư nói.
……Thiên đình, Bắc Cực Tinh cung.
Bắc Cực Tử Vi Đại Đế đang đánh cờ cùng Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư, bất thình lình cả hai cảm nhận được một luồng thần uy kinh người giá lâm bay đến.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, bái kiến Ngọc Hoàng Bệ Hạ.
” Tử Vi Đại Đế và Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư hành lễ với Ngọc Hoàng.
“Huyền Nữ không có ở đây, Tử Vi Đế Quân đã chấp chưỡng binh bộ, Đãng Ma Tổ Sư trông coi pháp bộ, Thiên đình đều do Hạo Thiên Thái tử cai quản, hai người các khanh hãy tận lực trợ giúp.
” Ngọc Hoàng ôn tồn nói.
“Bệ Hạ, vì sao người lại đột ngột an bài những việc này?”“Từ hôm nay trở đi, Cô phải bế quan một khoảng thời gian.
Kiếp nạn Hoàng Hôn của chư thần đang cận kề trước mắt, các ngươi phải cẩn thận ứng kiếp, thời đại Mạt pháp vẫn chưa kết thúc, thiên tôn chư thần không được phép hạ giới.
”Nói xong Ngọc Hoàng liền lập tức phi thân bay về hướng Hư Không Vô Tận, bá thể hiện thân, chúng thần không ai dám không khấu lạy thần phục.
Đợi thần niệm của ông ta hoàn toàn biến mất, Tử Vi Đại Đế lấy bàn cờ để tính toán, bàn cờ chế tạo từ huyền ngọc tinh tế đã gãy đứt làm đôi.
“Đại Đế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi hả?” Đãng Ma Tổ Sư sững sờ hỏi.
“Hắn đã mất rồi.
”“Ai cơ?”“Tạ Lan.
”“Tạ Lan chẳng qua chỉ đạt đến cảnh giới đỉnh phong hợp đạo, cơ duyên trùng hợp mới được mệnh cách Thất Sát chọn trúng.
Cho dù Ma Đạo Tổ Sư năm đó lìa đời, cũng đâu thấy Ngọc Hoàng phản ứng lớn đến vậy kia mà?”“Ta không rõ đâu, ông cũng đừng có hỏi ta.
”Nói xong Bắc Cực Tử Vi Đại Đế rời khỏi Đế cung, bay đến phía trên hư không chăm chú quan sát chòm sao Bắc Đẩu Thất Tinh vĩ đại.
Phá Quân Tham Lang vẫn chói sáng như cũ, Thất Sát lại u ám mù mờ, hào quang đã bị bóng đêm nuốt chửng.
Có những lời Tử Vi Đại Đế không hề nói rõ với Cửu Thiên Đãng Ma Tổ Sư, cái chết của Ma Đạo Tổ Sư sẽ không dẫn phát ra phản ứng khủng hoảng đến thế, mấu chốt thật sự cũng không nằm ở việc Tạ Lan đã mất mạng, mà là tuy Tạ Lan đã nhắm mắt xuôi tay nhưng mệnh cách Thất Sát lại không trở về hư không.
Điều đó nói rõ một chuyện, trên thế gian này sẽ vĩnh viễn không xuất hiện thêm một vị tân Ma Đạo Tổ Sư nào nữa, trừ phi Tạ Lan có thể trùng sinh.
Nếu như mất đi Thất Sát, Thiên đạo sẽ lựa chọn ai là người đánh cờ đây.
Ngọc Hoàng, Đạo Đức thiên tôn, Bắc Âm Đại Đế, hay là những vị Thái Cổ Ma Thần đã chạy thoát vào Hư Không Vô Tận.
……Lúc tôi tỉnh lại lần nữa, toàn thân đã bị nuốt chửng trong bóng tối.
Tôi không phải chỉ có một mình, bên cạnh dường như còn có một thân thể nữ tử ấm áp mềm mại, bám chặt lên người tôi giống một con bạch tuộc, mà tôi và cô ấy đang âu yếm nhìn nhau.
Tôi vốn muốn hỏi cô ấy là ai, nhưng chưa kịp mở miệng lại có một vấn đề còn nan giải hơn xuất hiện trong tiềm thức của tôi.
Tôi là ai?Đầu đột nhiên đau nhói, tôi bắt đầu ôm đầu khổ não suy nghĩ.
Nửa đêm chợt tỉnh giấc, lúc ngắm mình trong gương không biết liệu có ai cảm thấy người trong gương rất lạ lẫm hay không, cảm giác của tôi bây giờ chính là như thế.
Vấn đề bản thân tôi là ai tương tự một nhát kiếm sắc bén đâm sâu vào tim tôi, nghĩ đến trái tim, tôi vô thức đặt tay lên ngực trái.
Thình thịch thình thịch, tiếng tim đập của tôi đặc biệt mạnh mẽ.
Cảm nhận được tiếng tim đập có sức sống mãnh liệt đến vậy, tôi luôn thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Tôi muốn ngồi dậy, bởi vì động tác hơi kịch liệt, ngay lập tức va phải đầu, đến giờ mới ý thức được bản thân không phải nằm trên giường, mà đang cư ngụ ở một không gian nhỏ hẹp đã bị phong bế.
“Đây là chỗ nào?” Nhận ra cô gái kia đã tỉnh, tôi hỏi.
“Ôn Như Lương, Anh Hùng Trủng.
” Ý nói tổ ấm dịu dàng lại là mồ chôn của bậc anh hùng.
Lời của cô gái kia nói càng khiến tôi rùng mình hơn, hai tay tôi gắng dùng sức đẩy, chỉ nghe một tiếng keng, thứ ngăn trên người tôi đã bị tôi hất ra, giây tiếp theo người tôi trần như nhộng vội vã từ trong không gian bị phong bế này chạy thoát ra ngoài.
Trông thấy Vạn Ma điện âm u tối mù và quan tài trấn hồn bị đẩy ra ở phía sau, ký ức của tôi dần dần khôi phục trở lại.
Quan tài trấn hồn cách biệt với thế giới, khóa chặt ký ức của tôi, ngay khi tôi thoát ra khỏi quan tài trấn hồn, tôi liền lấy lại những ký ức đã mất.
Tôi cuối cùng cũng nhớ ra tôi là ai, tôi là con trai thứ hai của Tạ gia Tạ Lan.
Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng, tôi chính là Ma Đạo Tổ Sư!Sau khi hồi phục trí nhớ, thần niệm của tôi liền phát động, một thân đạo bào đen tuyền quấn lên người, giống hệt với dáng vẻ của Ma Đạo Tổ Sư.
Tôi bước dài về phía bên ngoài, âm thanh u ám của y nhân hô lớn sau lưng tôi: “Ăn no sạch sẽ rồi, muốn kéo quần lên xong xuôi liền bỏ đi sao hả?”Khóe miệng tôi giật giật, loạng choạng lảo đảo liên hồi.
“Ta đã làm gì chứ?” “Ngươi nói xem?” Y nhân uyển chuyển đi đến trước mặt tôi, ngước đôi mắt tròn xòe đầy nhu tình quyến rũ rồi nhẹ nhàng hỏi.