Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 311 - Chương 311: Nguồn Gốc Của Ma Tâm (1).

Chương 311: Nguồn Gốc Của Ma Tâm (1).

Đối mặt với lời chỉ trích của y nhân tôi mới bắt đầu cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện, nhưng bất kỳ chuyện gì xảy ra trong quan tài trấn hồn tôi đều không thể nhớ được.

Ký ức của tôi chỉ quay ngược về thời điểm tôi rơi vào hôn mê, y nhân đem quả tim ma kia nhét vào lồng ngực tôi.

Nghĩ tới đây, tôi vội vã cởi đạo bào ra, vết sẹo ghê rợn trên ngực trái đã hoàn toàn biến mất, da dẻ trơn bóng như ngọc, phía trên còn sót lại một chút dấu tích mờ nhạt.

Lòng tôi bỗng trầm xuống, mang một nỗi buồn phiền xen lẫn tức giận.

Kiếp này, tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với mình Thùy Họa thôi, cũng chỉ muốn trao cho cô ấy tất cả điều tốt đẹp nhất trên đời.

Thủ Trung Điêu Khắc Thành Hoa, Đao Phong Uyển Diên Thành Họa.

Mi Mục Cương Liệt Nghĩ Tố Trang Giá, Chẩm Thượng Bạch, Oanh Liệt Lưu Sa.

- Giải thích: những câu này được trích từ bài thơ Hồng Chiêu Nguyện, tạm dịch là “Tay cầm cành hoa chạm khắc, mũi đao sắc bén uốn lượn tạo tranh vẽ.

Dung nhan khí khái tựa điểm trang, tóc bạc gối đầu, cát bay hừng hực.

Hết giải thích.

Thùy Họa sở hữu vẻ đẹp oai hùng anh dũng của nữ tử, đầu gối tay ấp vẫn mềm mại uyển chuyển triền miên không dứt.

Trên thế gian này tất nhiên có vô số mỹ nữ, nhưng trong lòng tôi thì vợ tôi vẫn là người xinh đẹp nhất, và tôi yêu cô ấy sâu đậm nhất.

Cũng chính bởi vì lý do đó, khi trái tim tôi nổ tung thành từng mảnh, mới khiến tôi cảm thấy đau khổ tột cùng.

Tôi sợ rằng mình sẽ quên mất cô ấy, sợ bản thân sẽ ngày càng lạnh nhạt với cô ấy.

“Sao nhìn biểu cảm của ngươi trông như chịu ủy khuất vậy hả, lẽ nào ta không xinh đẹp sao?” Y nhân hỏi.

“Ngươi đã làm gì với ta hả?” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là những chuyện giữa nam nữ nên làm với nhau mà thôi.

” Ánh mắt của y nhân có chút tránh né.

Lúc này cô ấy đã mặc lên bộ nghê thường màu đen như mực, tôi lườm cô ấy, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ lõa thể của cô ấy, liền chớp nhoáng dùng một tay tóm lấy vai trái của cô.

Trong nháy mắt trở tay không kịp, cô ấy đã bị tôi tóm chặt, có thể do tôi dùng sức quá mạnh, lông mày cô ấy hơi nhíu lại.

Tôi vén tay áo cô ấy lên hết, nhìn thấy ấn thủ cung sa màu đỏ tươi còn nguyên vẹn trên cánh tay mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhếch mép cười một cái, tôi không thèm để ý đến cô ấy nữa, sải bước tiến về phía trước.

“Tốt xấu gì ta cũng đã ở cạnh ngươi suốt mấy ngày mấy đêm qua, cho dù không hề xảy ra chuyện gì, lẽ nào ngươi không cần chịu trách nhiệm gì sao?” Y nhân ở phía sau đuổi theo tôi truy hỏi, giọng điệu đầy sự ủy khuất.

“Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm gì chứ?”“Năm đó Ma Đạo Tổ Sư phong ấn ta ở trong này đã từng nói, ngài ấy bảo trong tương lai sẽ có người đến đây đưa ta ra ngoài.

”- Giải thích: Ma Đạo Tổ Sư có ơn với y nhân nên mình sử dụng xưng hô “ngài ấy”.

Hết giải thích.

“Ta không tin.

” Tuy rằng không biết lai lịch của y nhân, nhưng cô ấy khẳng định có liên quan đến ma, đem cô ấy ra bên ngoài, chắc chắn còn nguy hiểm hơn so với việc Bách Lý Xuân Thu dẫn Cổ Ma.

“Tùy ngươi có tin hay không, dù thế nào thì đời này của ta đã định sẽ đi theo ngươi rồi.

Nếu ngươi không đồng ý, cũng đừng hòng rời khỏi đây.

”Ba ngày sau, tôi cuối cùng cũng từ bỏ việc tiếp tục tìm kiếm con đường thoát khỏi huyền quan của Ma thần.

Ngồi trong đại điện của đạo quán, ngơ ngẩn nhìn bức họa Ma Đạo Tổ Sư.

Y nhân hai tay ôm đầu gối ngồi xuống bên cạnh tôi, ba ngày nay hai người chúng tôi hầu như không hề giao tiếp với nhau, nhưng cô ấy y hệt như cái bóng của tôi lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau.

“Ngươi tên là gì?” Tôi hỏi.

“Quên mất rồi.

”“Quên mất rồi?” Tôi kinh ngạc vặn hỏi.

“Ngươi lâu vậy mới nhớ phải hỏi tên ta, ta đã quên mất rồi.

”“Thôi được rồi, cứ cho là Tạ Lan ta đã thất lễ.

Phúc sinh vô lượng thiên tôn, xin hỏi quý danh của nữ thí chủ?” Sắc mặt tôi trịnh trọng nói.

“Kiêm Hà.

”“Còn họ thì sao?”“Ma tộc vốn chỉ có tên không có họ.

”“Ngươi là người của Ma tộc sao? Thử kể một chút về lai lịch của ngươi đi, nếu như thân thế trong sạch, ta có thể xem xét đến việc đưa ngươi ra ngoài.

”“Ồ…rõ ràng là bản thân đã không còn đường nào để đi, còn làm ra vẻ ta đây đường đường chính chính lắm.

”“Ngươi có thể không nói cũng chẳng sao.

” Tôi lạnh lùng nói.

Cô ấy dường như có chút sợ tôi, bị tôi lườm một cái, lập tức cúi đầu xuống.

Tiếp đó, Kiêm Hà giải thích cho tôi nghe về lai lịch của cô ấy.

Cô ấy từ nhỏ đã được lựa chọn trở thành thánh nữ của gia tộc Thông Thiên Đại Ma, thường ngày đều nhận được sự sủng ái chiều chuộng vô bờ bến của Thông Thiên Đại Ma.

Năm Thông Thiên Đại Ma và Thiên đạo xảy ra tranh chấp thì cô ấy mới có tám tuổi, Thông Thiên Đại Ma không phải là đối thủ của Thiên đạo, tộc nhân cũng bị Thiên đạo truy sát đuổi tận giết tuyệt.

Cuối cùng, giữa giây phút sinh tử Thông Thiên Đại Ma liều chút hơi tàn cùng thân thể bị thương, cứu cô ấy từ trong tay Thiên đạo rồi giấu vào trong huyền quan của chính mình.

Sau đó dùng chút sức lực cuối cùng xông vào nhân gian, lấy ma thể diễn hóa thành Thập Vạn Đại Sơn.

Thay vì nói muốn ẩn giấu tim ma của ông ta, ngược lại bảo đây là vì muốn che chở cho người kế thừa cuối cùng của Ma tộc, thánh nữ Ma tộc thì có lý hơn.

Từ đó về sau cô ấy vẫn luôn giữ hình dạng bé gái trầm miên bên trong một góc huyền quan đã vỡ nát của Thông Thiên Đại Ma, mãi cho đến một ngày, cô ấy bị Ma Đạo Tổ Sư đánh thức, rồi mới bắt đầu dần dần trưởng thành.

Bình Luận (0)
Comment