"Lẽ nào Hoàng Hà nương nương nhẫn tâm nhìn yêu khí bao phủ quan ngoại, con người phải làm nô lệ cho yêu thú sao?""Thế giới không có anh ấy, ta đến nhìn cũng chẳng thèm".
Thùy Họa nói xong liền quay về và chuẩn bị chìm xuống dưới.
Thấy vậy, tôi không kìm nổi nữa mà bước nhanh về phía tế đàn cổ, vừa đi vừa nói: "Vậy nếu thế giới này còn có anh thì sao!"Nghe thấy tiếng của tôi, cơ thể Thùy Họa khẽ run lên, từ từ quay người lại.
Doanh Doanh Nhất Thủy Gian, Mạch Mạch Bất Đắc Ngữ.
Đây là câu thuộc bài thơ "Điều điều Khiên Ngưu tinh", dịch nghĩa "Cách nhau một dòng nước nông cạn, nhìn nhau đăm đăm không nói nên lời.
"Nghĩ đến việc vẫn còn hai người ngoài ở đây, tôi liền đạp lên mặt nước đi đến trước mặt cô ấy, sau đó nắm tay cô ấy đi lên tế đàn cổ.
"Ngài chính là Ma Đạo Tổ Sư ư?" Tiểu Lâm kinh ngạc hỏi.
"Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
"Hoàng Hiểu Huy và Tiểu Lâm nhìn nhau, tôi thấy được ngọn lửa hy vọng bùng lên trong ánh mắt bọn họ.
Hai người họ muốn bái lạy tôi, nhưng tôi vội ngăn họ lại.
Tuy rằng thân là Đạo Tổ, nhưng tôi vẫn không muốn nhận đại lễ từ những người như họ.
Bởi vì bọn họ là người của quốc gia, là người bảo vệ vận mệnh của loài người, giống như Vạn Lý Trường Thành vậy.
"Các ngươi cứ quay về trước đi, vụ phản loạn của Dã Tiên ở quan ngoại, Ma đạo ta sẽ xử lý.
" Tôi nói.
"Tôi thay mặt cho dân chúng quan ngoại xin cảm tạ Đạo Tổ.
""Không cần cảm ơn tôi, Tạ Lan cũng là con người, cống hiến cho nhân tộc là điều nên làm.
".
Sau khi bọn họ rời đi, tôi và Thùy Họa ôm chặt lấy nhau.
Cô ấy dùng sức ghì chặt lấy tôi, và tôi cũng vậy, chúng tôi hận không thể vùi mình vào cơ thể đối phương.
Một lúc lâu sau, chúng tôi ngồi tựa vào nhau giống như những đêm muộn nhiều năm về trước, cô ấy nói còn tôi thì lắng nghe.
Sau khi tôi chết, đệ tử của Ma đạo ở núi Không Minh đều vô cùng đau thương.
Lúc đầu Thùy Họa vẫn không tin rằng tôi sẽ chết, nhưng lúc nhìn thấy Tạ Lưu Vân và Mộ Dung Nguyên Duệ đi về phía mình, cô ấy mới nhận ra tôi có thể sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Cô ấy không thể chấp nhận được cái kết như vậy, vết thương vừa hồi phục được một chút liền quay trở lại Hàn Hoang.
Trên đỉnh Thanh Khâu, cô ấy gặp được Khương Tuyết Dương và cả Phong thần.
Gió bay khắp tam giới, nắm bắt tin tức cực kì nhanh, và Phong thần cũng chứng thực rằng tôi đã rơi xuống vực sâu huyết luyện.
Thùy Họa nói đến đây thì không nói tiếp nữa, tôi biết rằng, ba năm nay đối với cô ấy mà nói là nỗi giày vò khó mà chịu đựng nổi, và chính tôi cũng hiểu được điều này.
"Hiện tại Ma đạo còn bao nhiêu người?" Tôi hỏi cô ấy.
"Ít hơn trước rất nhiều, những người ra đi đều là được khuyên rời đi.
Sau khi anh chết, Tuyết Dương liền bế quan không ra, Liễu Hà Sầu say khướt cả ngày, cho nên em mới tự quyết định để cho những người có gia đình quay trở về nhân gian.
""Ừ, em quyết định đúng lắm.
""Em không phải là Phá Quân, em là Lâm Thùy Họa, là cô gái vì oan mà chết ở Lâm gia trại bốn trăm năm trước.
""Anh biết, anh cũng không phải là Ma Đạo Tổ Sư như lúc trước.
" Tôi nói.
"Vậy nên số mệnh chúng ta cũng sẽ không bi thảm như bọn họ đúng không?""Đúng vậy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Tử Sinh Khắc Khoát, Dư Tử Thành Thuyết.
Chấp Tử Chi Thủ, Dư Tử Giai Lão".
Đây là một câu chuyện kể về hai tướng quân trong cuộc chiến xưa.
Tạm dịch là: Dù sinh ly tử biệt, ta đã cùng nhau nguyện thề.
Nguyện nắm tay người tới lúc bạc đầu.
Chúng tôi nán lại trên tế đàn cổ một lúc, đến khi nhớ ra vẫn còn người nhà đang đợi mình, tôi mới kéo tay cô ấy quay về nhà.
"Cảm ơn em đã chăm sóc người nhà anh.
" Tôi cảm ơn cô ấy từ tận đáy lòng.
"Tạ Lan, anh quên chúng mình đã kết hôn rồi à, họ cũng là người nhà của em mà.
" Thùy Họa nhẹ nhàng đáp.
Trước đây tôi cũng từng nói với cô ấy câu này, không ngờ hôm nay người nói câu này lại là cô ấy.
Phá Quân trong mắt người đời là người nghiêm túc, lạnh lùng, ăn nói thận trọng, nhưng Thùy Họa không giống vậy, cô ấy vừa có sự nghiêm nghị của Phá Quân, nhưng cũng mang nét nhẹ nhàng, uyển chuyển của riêng mình.
Lúc sắp đến cửa nhà tôi mới chợt nhớ ra, trong nhà còn có sự hiện diện của thánh nữ Yêu tộc Kiêm Hà!Việc này không phải do tôi sơ suất, mà do tôi cứ mãi đắm chìm trong cảm xúc của Thùy Họa không thoát ra được.
"Sao lại không đi tiếp nữa?" Thùy Họa hỏi tôi.
"Thùy Họa, anh có chuyện muốn nói với em, chuyện này có liên quan tới việc anh sống lại.
"Lúc trước Thùy Họa vẫn chưa hỏi về việc tôi sống lại, bởi vì tin tức tôi chết đã được Phong thần xác nhận, có thể sống lại chắc chắn là do tìm thấy cơ duyên nào đó không nằm trong sự chi phối của Thiên đạo.
Chỉ cần tôi không nói, thì cả đời này cô ấy cũng sẽ không hỏi.
Lúc đó tôi bèn kể hết tất cả mọi chuyện với cô ấy, từ việc tôi bước vào huyền quan của huyễn ma chi chủ như thế nào, làm sao để có được ma tâm, vì sao lại quen biết Kiêm Hà, và kể cả những chuyện xảy ra ở đầm hoa đào.
Thoạt đầu cô ấy vẫn vừa hỏi vừa đáp với tôi, nghe nói tôi mất đi trái tim khi ở đỉnh Cổ Phong liền đau lòng không thôi.
Tuy nhiên, khi tôi vừa thốt ra cái tên Kiêm Hà, cô ấy liền cau mày, tôi chỉ có thể nói trực giác của con gái quả thật rất đáng sợ.
Lúc tôi kể với cô ấy chuyện xảy ra ở đầm hoa đào, tôi nhận ra rằng không khí xung quanh có gì đó thay đổi, sát khí bắt đầu tụ lại.
Đến lúc tôi kể cho cô ấy về chuyện hoang đường đã xảy ra giữa tôi và Kiêm Hà, sát khí xung quanh đã nồng đượm đến cực điểm.
"Rồi sao nữa?" Thùy Họa lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi.
"Đợi em phán xử.
""Lỗi của em là không thể làm tròn trách nhiệm giúp chồng dạy con, việc của quá khứ em có thể không truy cứu, chuyện em muốn hỏi là sau này anh định làm như thế nào?"" Em muốn anh giải quyết chuyện này như thế nào?" Tôi hỏi.
"Phá Quân của Ma đạo kiêu ngạo cỡ nào, trong mắt người đời, đó là người mà đến Đạo Tổ cũng không dám sỉ nhục.
Trước khi anh cầu xin cho cô ta, cũng nên xem xét vấn đề thể diện của em trước.
"