Khi tôi đến thôn Hạ Bá, trời đột nhiên đổ mưa phùn, hôm nay vừa đúng tiết Thanh Minh, lũ mùa xuân chưa qua, nước sông Hoàng Hà tràn ra hai bên bờ, tạo thành một vùng nước mênh mông.
Trên tế đàn cổ sương mù mờ mịt, nhưng không phải là không một bóng người, có một nam một nữ đang đứng trước tượng thần của Hoàng Hà nương nương.
Bọn họ không che ô, cứ để mưa rơi ướt nhẹp cả người.
Điều này làm tôi hơi tò mò, nên đã cố tình nín thở để xem họ nói gì.
"Trưởng khoa khoa thần bí cục an ninh quốc gia Hoàng Hiểu Huy, khẩn cầu Hoàng Hà nương nương đặt sinh kế của con dân quan ngoại lên đầu, xin hãy cho tôi gặp mặt.
" Người đàn ông hướng về phía Hoàng Hà lớn tiếng nói.
Khoa thần bí cục an ninh quốc gia?Tôi từng nghe nói quốc gia cũng có những tổ chức thần bí, nhưng không ngờ có ngày lại gặp được họ ở đây.
Khi đại nạn chưa xảy ra, khoa thần bí cục an ninh quốc gia cũng im hơi lặng tiếng, nhưng sau khi đại nạn xảy ra, bọn họ mới bắt đầu lộ diện.
Không có người đáp lại lời của Hoàng Hiểu Huy, nhưng ông ta vẫn không bỏ cuộc, cách một lúc lại lặp lại câu nói đó.
Gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cô gái đứng bên cạnh khuyên: "Khoa trưởng, chúng ta về thôi.
Người của đạo môn cũng đã nói rồi, Ma đạo sẽ không xuất thế nữa đâu.
""Hầy, từ xưa đến nay Tuệ Cập Tất Thương, Tình Thâm Bất Thọ, không ngờ tướng quân Phá Quân, một người anh dũng vô song như vậy mà cuối cùng vẫn bị tư tình ngáng chân.
" Hoàng Hiểu Huy thở dài nói.
"Nếu Phá Quân vô tình, năm đó đã không vác đao xuống âm ty rồi.
Đi thôi, chúng ta đến Long Hổ Sơn một chuyến, nghĩ cách thuyết phục Tạ Lưu Vân vậy.
Hắn không phải người vô tình, Dã Tiên ở quan ngoại làm loạn đã lâu, hơn nữa ngày càng khốc liệt, chắc hẳn hắn sẽ không mặc kệ đâu.
"- Giải thích câu "Tuệ Cập Tất Thương, Tình Thâm Bất Thọ" nghĩa là Người thông minh quá ắt sẽ tổn thương, tình quá sâu đậm thường chẳng dài lâu.
Hết giải thích.
"Tiểu Lâm, thế lực của Dã Tiên lớn mạnh khó động vào, Tạ Lưu Vân lại kiêng dè người của Tiên đạo, sợ rằng hắn sẽ khó hạ quyết tâm.
""Vậy vẫn còn hơn là chỉ kiên trì với mỗi cách này.
Chúng ta đã tới đây ba ngày rồi, vậy mà sông Hoàng Hà vẫn không có động tĩnh gì, hoặc là cô ấy vốn dĩ không hề ở đây.
" Cô gái tên là Tiểu Lâm đáp.
"Để tôi thử lại lần nữa vậy.
"Nói xong Hoàng Hiểu Huy hướng về phía Hoàng Hà quỳ xuống, giọng kiên quyết nói: "Hoàng Hiểu Huy tôi không quỳ trước trời trước đất, chỉ quỳ vì dân sinh trong thiên hạ.
Cầu xin Hoàng Hà Nương Nương hãy vì dân sinh của quan ngoại mà diệt trừ yêu ma, bình định thiên hạ.
"Nước sông vẫn cuồn cuộn như vậy, không hề có âm thanh đáp trả.
Tiểu Lâm bước lên trước định dìu ông ấy đứng lên, nhưng ông ấy vẫn không động đậy, thay vào đó, ông ấy nghiến chặt răng nói lên câu sấm ngữ: "Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Cầu xin.
"Lời còn chưa dứt, một làn sóng đục từ sông Hoàng Hà phun thẳng vào người ông ta, chặn đứng những lời còn lại trong cổ họng.
"Trừ anh ấy, ta không cho phép bất kì kẻ nào nói ra tám chữ này.
" Đã qua ba năm, tôi lại được nghe thấy tiếng của Thùy Họa.
Hoàng Hiểu Huy bất ngờ bị sóng đánh cho loạng choạng không vững, nhưng ông ta lại không hề tức giận, mà ngược lại tỏ ra vô cùng mừng rỡ, hét lớn: "Nhân dân quan ngoại đang vô cùng khổ sở, yêu tộc Dã Tiên ức hiếp sỉ nhục Nhân tộc chúng ta, bọn mặt người dạ thú vô cùng phách lối phô trương.
Cầu xin Hoàng Hà Nương Nương hãy vì dân sinh của quan ngoại mà diệt trừ yêu ma, bình định thiên hạ.
""Ha ha, dân chúng chỉ thờ phụng mỗi Tiên đạo và Nhân đạo, sao ngươi không đi tìm bọn họ giúp đỡ mà lại đến tìm ta!" Thùy Họa cười nhạt nói.
"Ma đạo không nhập thế cứu người, sao có thể thu phục lòng dân chứ?" Hoàng Hiểu Huy bình tĩnh nói.
"Ma đạo của ta không nhập thế cứu người ư ? Ha ha ha.
" Thùy Họa điên cuồng cười lớn.
Cô ấy lộ ra thần niệm, nước sông Hoàng Hà cũng theo đó mà cuộn lên dữ dội.
Đột nhiên một nữ tử tóc trắng, mang một bộ giáp nặng từ từ trồi lên và đứng ở trên mặt nước.
Tóc trắng vì người mới có, người nên trân trọng nó mới đúng, lời nói đó còn văng vẳng bên tai.
"Nếu không nhờ Ma Đạo Tổ Sư hy sinh thân mình tiêu diệt Ma cổ Bách Lý Xuân Thu ở núi Không Minh, nhân gian liệu có thể yên ổn như trước không.
Người dâng hương cho đạo quán nhiều vô kể, nhưng có ai nguyện dâng hương cho anh ấy không? Người trong thiên hạ liệu có mấy ai thờ phụng Ma đạo chúng ta?"Loài người vừa ích kỷ lại hợm hĩnh, lúc gặp tai họa liền tìm người giúp.
Nhân đạo và Tiên đạo như mặt trời ban trưa, Ma đạo ta ở tận Hàn Hoang nào có dễ thu phục được lòng dân như bọn họ.
Đối mặt với chất vấn của Thùy Họa, Hoàng Hiểu Huy không nói nên lời.
"Các người đi đi.
Trên đời này không còn Ma Đạo Tổ Sư, cũng sẽ không còn Ma đạo nữa.
" Thùy Họa nói.