"Tham Lang rụt cổ trong Hàn Hoang không ra ngoài, còn Phá Quân thì hoàn tục trở về nhà họ Tạ giúp Tạ Lan báo hiếu.
Nghĩ lại cũng thật đáng thương, đường đường là tướng quân sát phạt chinh chiến của Ma đạo, vậy mà.
"Lời nói của đạo sĩ này không hề có ý kính trọng, lòng tôi không vui nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Tuy vậy, thông qua lời hắn nói tôi vẫn biết được hai thông tin quan trọng.
Thứ nhất, Thùy Họa vẫn bình an vô sự.
Thứ hai, bây giờ Thùy Họa đang ở với cha mẹ tôi.
Vậy thì hơi khó xử rồi, trước mắt đã là cửa nhà, tôi cũng không thể đi qua mà không vào nhà được.
Thôi bỏ đi, muốn trốn chưa chắc đã trốn được, đối mặt chưa chắc là đau khổ nhất.
Sau khi đến thị trấn quê hương, tôi không vội vào thành phố mà ở ngoài đến khi trời tối mới đi về nhà.
Đứng trước cửa nhà mà lòng tôi cứ thấp thỏm không yên.
Kiêm Hà còn căng thẳng hơn tôi, năm ngón tay của cô ấy bấu chặt vào tay tôi.
Tôi không muốn Thùy Họa xem chúng tôi như hai kẻ có gian tình, nhưng cũng không có lí do gì để hất tay cô ấy ra.
May rằng cô ấy kịp thời nhận ra, chủ động rút tay ra.
"Lát nữa nếu tình hình có gì không ổn, cô cứ nghĩ cách chạy trước đi nhé.
" Tôi nói.
Với thực lực hiện tại của tôi cũng chưa chắc địch lại được Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao của Thùy Họa.
Mà thực lực của Kiêm Hà còn yếu hơn tôi mấy phần.
"Được.
" Kiêm Hà nhẹ giọng đáp.
Tôi giơ tay gõ cửa, người mở cửa là cháu trai tôi - Tạ Ngọc, ba năm không gặp, nó đã cao hơn trước rất nhiều.
Tạ Uẩn đứng ngay sau lưng nó, cả hai đứa cứ như hình với bóng.
Vừa thấy tôi Tạ Uẩn đã lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tột độ, sau đó định quỳ xuống nhưng tôi ra hiệu không cần.
Tôi hơi thắc mắc, nếu như Thùy Họa đang ở nhà tôi, vậy thì với thần niệm mạnh mẽ của cô ấy, đáng lẽ sớm đã phát hiện sự tồn tại của tôi rồi, vì sao không thấy cô ấy xuất hiện chứ?Tạ Ngọc có chút e sợ với tôi, nhưng dù sao nó vẫn nhớ tôi là chú nó, sau khi mở cửa bèn lon ton chạy đi gọi bà ngoại.
Khi mẹ vừa nhìn thấy tôi, nước mắt liền trào ra.
Bà sững sờ đi tới trước mặt tôi, giơ tay ra muốn sờ vào mặt tôi nhưng lại dừng giữa chừng.
"Mẹ".
Tôi hét lên.
"Lan nhi, là con sao? Thực sự là con ư? Có phải mẹ đang nằm mơ không?"Tôi vội vàng nắm lấy tay bà, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay tôi bà liền bật khóc thành tiếng.
Mẹ tôi khóc thì không sao, nhưng cha tôi cũng đã đứng đó từ sớm, phản ứng của ông ấy cũng giống hệt mẹ.
Nhìn ra sau lưng họ, tôi thấy ở trên bàn thờ ở giữa nhà dựng lên một tấm bài vị, trên đó viết: Linh hồn của con trai tôi Tạ Lan.
Sau này tôi mới biết, không lâu sau khi tôi nhảy xuống vực sâu huyết luyện, người nhà đã biết tin tôi chết, và anh trai là người đầu tiên nghe ngóng được.
Ba năm trước đạo môn sớm đã đồng loạt nhập thế, không còn cách biệt với thế gian như trước nữa.
Ma Đạo Tổ Sư vốn là nhân vật có tiếng trong đạo môn, trong cuộc chiến ở núi Không Minh lại tự hủy đi huyền quan của mình để đồng quy vu tận với Cổ ma Bách Lý Xuân Thu, điều này lại khiến danh tiếng càng thêm vang danh thiên hạ.
Sau khi trận chiến ở núi Không Minh kết thúc, Tạ Lưu Vân đã yêu cầu tất cả các đạo quán thờ phụng bài vị của tôi, và Tiên đạo Mộ Dung Nguyên Duệ cũng làm như vậy sau khi thay Dao Trì Cung chủ tiếp quản Tiên đạo.
Danh tiếng của Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan ai ai cũng biết, chỉ cần người từng vào đạo quán dâng hương đều sẽ biết.
Anh trai tôi sau khi biết chuyện liền quay về hỏi Tạ Uẩn, lần trước lúc tôi về nhà đã chỉ cách để anh ấy và Tạ Uẩn gặp nhau, từ miệng Tạ Uẩn anh ấy đã xác nhận được người mà thiên hạ gọi là Ma Đạo Tổ Sư lại chính là em trai ruột của mình.
Nghe tin tôi qua đời, cha mẹ đã rất bàng hoàng và thống khổ.
Nếu không nhờ Thùy Họa từ Hàn Hoang quay về an ủi họ, không biết bao giờ họ mới có thể thoát ra khỏi nỗi đau mất con.
Đời người có ba bi kịch lớn: Con nhỏ mất cha, trung niên mất đi bạn đời và tuổi già mất con.
Trong đó bi kịch đau đớn nhất là cha mẹ mất con, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Sau khi trấn an cha mẹ, tôi liền hỏi họ xem Thùy Họa đang ở đâu.
"Con bé bây giờ đang ở đàn tế cổ Hoàng Hà, thôn Hạ Bá.
" Mẹ tôi nói.
Vừa nghe đến nơi này, trong đầu tôi liền hiện lên những cảnh tượng xưa, lập tức chuẩn bị đi tìm cô ấy.
Vừa quay người thì phát hiện Kiêm Hà vẫn bối rối đứng đó, mới quên rằng mình vẫn chưa giới thiệu cô ấy với cha mẹ.
"Lan nhi, cô gái này là ai vậy?" Mẹ tôi mở lời hỏi.
"Cháu tên là Kiêm Hà.
" Kiêm Hà đáp lời"Nào, ngồi xuống đây nói chuyện đi cháu.
"Dáng vẻ lúng túng của cô ấy không giống như đang diễn, sự hào sảng thoải mái khi ở cùng với tôi đã biến mất không dấu vết, sau khi ngồi xuống cứ liên tục nhìn về phía tôi phát tín hiệu cầu cứu.
Nhưng lúc này tôi một lòng một dạ đều hướng về Thùy Họa, nào có tâm tư mà để ý đến cô ấy.
Đây là lý do trước giờ tôi đều không phải kẻ đa tình, tình cảm dành cho một mình Thùy Họa là đủ, không còn tâm tư để quan tâm đến người khác nữa.
Ánh mắt của mẹ nhìn tôi rõ ràng hiện lên ý trách móc, bởi vì bà là người công nhận Thùy Họa nhất.
Kiêm Hà tuy có huyết mạch của Huyễn ma, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy bước chân vào nhân gian, vẫn chưa hiểu thế nào là đối nhân xử thế, cho nên vẻ mặt của cô ấy sớm đã làm lộ mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói với mẹ rằng mình sẽ đi tới thôn Hạ Bá, sau đó ra khỏi cổng liền ngự kiếm bay thẳng về hướng thôn Hạ Bá.