Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 317 - Chương 317: Cận Hương Tình Khiếp (1).

Chương 317: Cận Hương Tình Khiếp (1).

Kiêm Hà có thể nhận biết được nguồn gốc của ma ý, tuy rằng trong Thập Vạn Đại Sơn vô cùng nguy hiểm nhưng đến giờ chúng tôi vẫn chưa gặp phải sinh vật nào thực sự ghê gớm, còn yêu thú bình thường vốn chẳng phải đối thủ của hai chúng tôi.

Dù vậy đường đi rất gian nan, lại không thể ngự kiếm, chúng tôi phải mất tới mười ngày mới có thể ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn.

Chúng tôi đi ra từ phía tây, vùng biên giới vẫn ở trạng thái phong tỏa, so với lần trước, cảnh giới tuyến đã lùi về sau vài trăm dặm.

Lần trở về nhân gian này, cảm nhận đầu tiên của tôi là cảnh còn người mất.

"Kiêm Hà, tôi đã ở trong huyền quan của Ma chủ bao lâu rồi?" Tôi hỏi.

"Trong Trấn Hồn Quan không có mặt trăng mặt trời, tính sơ sơ chắc cũng phải ba năm đấy.

" Kiêm Hà nghĩ một lúc rồi nói.

"Ba năm?"Tôi cứ tưởng cùng lắm là ba tháng, không ngờ đã ba năm trôi qua rồi.

Lúc nhảy xuống vực sâu huyết luyện, tình cảnh thảm thê của đạo môn lúc đó tôi vẫn còn nhớ như in.

Ba năm đã trôi qua rồi, không biết đạo môn hiện giờ ra sao.

Điều quan trọng bây giờ là trong mắt đệ tử ma đạo, tôi là một người đã chết.

Không còn Ma Đạo Tổ Sư, đệ tử Ma đạo biết phải làm sao đây.

Còn cả Thùy Họa nữa.

Lúc tôi nhảy xuống vực sâu huyết luyện cũng là lúc Thùy Họa đang bị thương nặng, cô ấy chỉ có thể giương mắt nhìn bi kịch xảy ra.

Tôi không dám tưởng tượng cô ấy sẽ đau lòng chừng nào, Phá Quân đã vác đao xuống âm ty vì cái chết của Ma Đạo Tổ Sư, mà Thùy Họa lại là người có ký ức của Phá Quân.

Cô ấy từng nói với tôi rằng, nếu muốn chết nhất định sẽ chết trước mặt tôi.

Nghĩ đến đây tôi chỉ muốn lập tức ngự kiếm bay về phía Hàn Hoang tìm cô ấy, nhưng vừa nhìn sang Kiêm Hà với vẻ mặt bình thản cùng dáng vẻ thướt tha quyến rũ ở bên cạnh, tôi lại trở nên do dự.

Tôi chắc chắn không thể dứt ra khỏi Kiêm Hà, lần này dù đánh tôi cũng chạy không thoát, chủ yếu là tôi sợ rằng cô ấy sẽ đau lòng.

"Anh đang nghĩ gì vậy? Không phải chúng ta sẽ quay về Hàn Hoang sao?" Nhìn vẻ mặt khó đoán của tôi, Kiêm Hà tò mò hỏi.

"Khụ khụ, đã ba năm không về nhà, trước tiên về thăm cha mẹ tôi đã".

Tôi nói.

Cha mẹ tuổi đã lớn, lần này chớp mắt đã qua ba năm, thân là con trai trong nhà, tôi đúng là nên về thăm họ trước.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo hiếu mà cha mẹ không còn, đây chính là tiếc nuối lớn nhất đời người.

Tình cảm đúng là quan trọng, nhưng người nhà còn đáng quý hơn.

Được thôi, tất cả đều do tôi hèn nhát không dám đối mặt với Thùy Họa, nên mới tìm ra cái cớ hoàn hảo như vậy cho bản thân.

"Ừ, được thôi, đứa con dâu xấu xí này cũng muốn được gặp mặt cha mẹ chồng lắm.

" Vừa nghe tôi về nhà thăm cha mẹ, Kiêm Hà liền vô cùng háo hức.

Sau đó chúng tôi một người ngự kiếm bay đi, một người ngự phong lộng ảnh, cố tránh khỏi những nơi đông người bay về phía quê hương.

Đại nạn của nhân gian vẫn đang tiếp diễn, nhưng nó đã không thể nào làm lung lay căn cơ của nhân tộc nữa.

Bởi vì chính tay tôi đã hủy đi huyền quan, tận tay tiêu diệt mầm họa lớn nhất là Bách Lý Xuân Thu, những yêu ma tà phái còn sót lại tuy rằng nhiều, nhưng vẫn nằm trong khả năng kiểm soát của đạo môn.

Trung Nguyên vẫn yên ổn, chỉ có biên giới bốn phía thỉnh thoảng truyền tới tai họa ma biến.

Thập Vạn Đại Sơn chỉ là nguồn gốc của thảm họa, không phải là nơi duy nhất xảy ra thảm họa, ở Tân Cương, Tây Vực, thậm chí một số đảo ở vùng quan ngoại đều xuất hiện đại nạn.

Trên đường từ Nam Cương đến Hàn Hoang nằm ở trung tâm Trung Nguyên sẽ bắt gặp rất nhiều đạo quán.

Tin tức thời đại Mạt pháp sắp kết thúc sớm đã xôn xao từ ba năm trước, trong các đạo quán hương khói nghi ngút, người hành hương liên tục không dứt.

Cái gọi là thịnh thế luật pháp loạn thế hương, nếu lúc này còn giảng giải khoa học tự nhiên, e rằng khó có thể xoa dịu lòng dân, chỉ có cầu thần bái phật mới có thể an ủi tinh thần của họ.

Những đạo quán mà tôi thấy vừa có Nhân đạo vừa có Tiên đạo, nhưng lại không có đạo quán nào thờ Ma đạo.

Khi đi đến dưới núi Chung Nam, tôi không nhịn được mà tìm người nghe ngóng.

"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, đạo hữu xin hãy dừng bước.

" Tôi gọi một đạo sĩ trẻ tuổi khoác trên mình chiếc đạo bào mới tinh.

"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, đạo hữu có chuyện gì vậy?" Đạo sĩ trẻ tuổi dừng bước, chào hỏi tôi, nhưng ánh mắt lại lướt một lượt qua người Kiêm Hà.

"Tôi muốn hỏi chuyện liên quan tới Ma đạo, không biết Ma đạo hiện giờ đã nhập thế chưa?" Tôi hỏi.

"Không thể nào, Ma đạo vĩnh viễn không thể nào nhập thế nữa.

Kể từ khi Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan rơi xuống núi Không Minh vào ba năm trước, nhân gian cũng không có tin tức nào về Ma đạo nữa.

" Chàng đạo sĩ trẻ nói.

"Ma đạo không phải vẫn còn có Tham Lang và Phá Quân sao?"

Bình Luận (0)
Comment