Sau khi Bia Thất Sát tan biến, bầu trời lại yên bình quang đãng.
Phía trước tôi đã bị sấm sét đánh sập thành một hố lớn đen ngòm đáng sợ nhìn mà run rẩy, khiến tôi lo lắng nhất vẫn là tình trạng thương thế của hai cô gái.
Thùy Họa đang gục xuống bên cạnh tôi, áo giáp nặng trĩu màu đen tuyền đều đã vỡ tan nát, đao Trấn Yêu bởi vì tiếp dẫn một lượng lớn lôi lực, trên thân đao đen sậm lưu lại dấu vết sấm sét cháy sém màu xanh lam.
Bàn tay trần trắng nõn cầm đao đang rỉ máu, chỗ gang tay và lòng bàn tay đều chằng chịt vết bầm tím máu thịt lẫn lộn.
Cô ấy đã rơi vào hôn mê, chỉ có hơi thở yếu ớt ngắt quãng, tôi đau xót ôm chặt lấy cô ấy vào lòng, truyền một đạo chân khí từ đốc mạch nằm phía sau lưng vào trong cơ thể cô ấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thùy Họa khẽ nhăn nhó vì đau đớn, chân khí được truyền chầm chậm không ngừng, thân thể Canh Kim của cô ấy bắt đầu phục hồi, sinh cơ cũng theo đó mà dần dần lưu chuyển.
Lông mi cong dài động đậy một chút, đôi mắt từ từ mở ra.
“Tạ Lan Anh đừng lo cho em nữa, em chịu đựng được, mau qua xem Tuyết Dương thế nào đi.
” Thùy Họa tỉnh lại rồi thì thào nói.
Tôi đặt cô ấy nhẹ nhàng xuống mặt đất, rồi vội vàng chạy tới chỗ Khương Tuyết Dương.
Thương thế của Khương Tuyết Dương còn nghiêm trọng hơn Thùy Họa, cô ấy đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê sâu, hơi thở thoi thóp, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngừng thở.
Tôi nghĩ mọi biện pháp truyền chân khí cho cô ấy, nhưng mà kinh mạch trong cơ thể của cô ấy đã bị rối loạn trầm trọng, chân khí không cách nào đi vào được.
Tuy rằng Khương Tuyết Dương cũng đã đạt đến cảnh giới nhục thân thành thánh, chẳng qua cô ấy không có cơ duyên như tôi và Thùy Họa, kháng lực kém xa so với chúng tôi.
Âm thân của Thùy Họa do khí tức Tiên Thiên Canh Kim ngưng tụ thành, mà tôi đã từng được long mạch nguyên lực thoát thai hoán cốt, bên trong huyền quan còn có thêm ngọn gió phục hồi, nhưng Khương Tuyết Dương mới đúng thật chỉ mang thân xác phàm trần.
Đợt Tử Phủ Lôi Trụ vừa rồi, cô ấy phi thân bay lên để chống đỡ, đây giống như đang tự tìm đường chết, khiến thương thế còn trầm trọng hơn Thùy Họa gấp nhiều lần.
Thùy Họa khi mới hồi phục đôi chút đã vội vã bước qua xem tình hình, cô ấy đứng ngây ngốc nhìn Khương Tuyết Dương, từng giọt lệ rơi xuống từ hốc mắt.
Tình cảm giữa cô ấy và Khương Tuyết Dương giống như chị em trong gia đình, không khác gì Phá Quân và Tham Lang ngày trước.
Chúng tôi không có cách nào khác, chỉ đành xuống núi trước sau đó lại hỏi Bạch Hà Sầu nghĩ biện pháp cứu chữa.
Tôi ôm Khương Tuyết Dương vào lòng, chầm chậm đi về phía trước.
Thùy Họa vẫn đang mang trọng thương, tôi cũng vì hai lần mở thần đình mà cạn kiệt thần niệm, trên tay còn ôm lấy Khương Tuyết Dương đang thoi thóp chỉ còn chút hơi tàn, nên chúng tôi đều không thể di chuyển nhanh được.
Cơ thể của Khương Tuyết Dương rất nhẹ, giống như một sợi lông vũ, chỉ cần sơ suất nhỏ thôi cô ấy sẽ bị gió cuốn bay ra khỏi vòng tay tôi.
Bước chân càng chậm, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, chính là lúc cô ấy cứu tôi thoát khỏi móng vuốt của đám Âm binh, từ đó về sau tôi vẫn luôn đi theo cô ấy học đạo tu hành, nhận sự bảo hộ của cô ấy, mọi khi tôi gặp vấn đề nan giải đều được cô ấy chỉ điểm dẫn lối.
Lần này tôi quay về thành Thanh Khâu, trong phòng cô ấy tôi nhìn thấy rất nhiều cấm bộ, tất cả đều khắc tên tôi ở bên trên.
Suốt ba năm nay không chỉ mỗi mình Thùy Họa thương tâm, nỗi đau của Khương Tuyết Dương cũng không hề thua kém chút nào.
Sát Phá Lang tam phương tứ chính, giang sơn của Ma đạo do ba người đồng lòng hợp sức xây dựng nên.
Nếu như miêu tả Thùy Họa như một trường thương sắc bén công thành giết địch, thì Khương Tuyết Dương chính là tấm khiên vững chắc kiên cố nhất của Ma đạo.
Cho đến khi tấm khiên vững chắc ấy bị đánh vỡ tan thành từng mảnh, thoáng chốc tôi mới giật mình nhận ra dáng vẻ yếu đuối mỏng manh của cô ấy.
Chúng tôi đến Thiên Trì vì muốn tìm kiếm hậu duệ Long tộc, nhưng cho dù thu thập hết chín cái long mạch trong thiên hạ, thì làm sao có thể sánh bằng một Khương Tuyết Dương đây.
Nếu như Khương Tuyết Dương gặp chuyện bất trắc gì, tôi và Thùy Họa làm sao có thể chịu đựng nổi đả kích này.
Có một số người không đợi đến lúc đánh mất, thì không biết vị trí của người đó trong lòng mình, một khi mất đi rồi mới hiểu được người ấy quan trọng ra sao.
Vừa mới xuống núi, đột nhiên nghe thấy Thiên Trì Thủy ở phía sau truyền đến tiếng sấm sét ầm ầm vang dội.
Sau đó là tiếng rồng gào thét, xé nát cả bầu trời.
Rồng cưỡi mây, hổ gầm gió.
Trên bầu trời Thiên Trì bỗng nổi gió lớn mây mù kéo đến cuồn cuộn, sau đó dường như cả ngọn núi Trường Bạch đều đang rung chuyển.
Nước trong ao hồ như bị đun sôi vậy, toàn bộ đều hóa thành hơi mây, bay thẳng lên trời cao.
Uy áp của Long tộc bắt đầu được giải phóng, ép tôi phải khổ sở chống đỡ nửa bước cũng khó lui.
Vốn dĩ Thùy Họa đang bị trọng thương, chịu đòn công kích của thần niệm, thân thể lắc lư một cái, vội vàng rút đao Trấn Yêu rồi quỳ một chân xuống đất mới ổn định được cơ thể.