"Chỉ là không ai ngờ đến tấm bia Thất Sát thứ ba của Ma Đạo Tổ Sư lại được chôn dưới Thiên Trì, lại còn gặp đúng ngay lúc Ma Đạo sắp đại cử nhập thế nữa, chỉ có thể nói rằng trong vô định thì ông trời đã có sắp đặt.
Nghĩ đến việc sắp được nhìn thấy bia Thất Sát chính tay Đạo Tổ chạm khắc ra, thì cả ba chúng tôi đều rất kích động, Tôi còn tàm tạm đi, ít ra cũng từng hai lần nhìn thấy chân dung của Ma Đạo Tổ Sư, ấn tượng của Khương Tuyết Dương và Thùy Họa về Ma Đạo Tổ Sư chỉ dừng ở hình ảnh trong kí ức của Tham Lang và Phá Quân, hiện thực thì chưa từng thấy qua.
Giờ đây ba chúng tôi lòng mang kính trọng, bỏ hết đao kiếm, quỳ xuống tay không mà đào đất.
Đào đến khi ước chừng được năm thước, thì phát hiện một tấm sắt, bên trên viết một hàng chữ: Đệ tử Đạo môn nhanh chóng chôn lại rồi rời đi, đừng động đến nữa, Nhân Đạo Lưu Bá Ôn để lại lời nhắn.
“Làm thế nào mà ở đây lại có đồ của Lưu Bá Ôn vậy?” Tôi lấy làm lạ hỏi.
“Tôi hiểu rồi, Lưu Bá Ôn chắc chắn đã từng đến đây.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Ông ấy đến chỗ này làm gì? Chẳng lẽ cũng đến tìm hậu duệ Tổ Long sao?” Tôi lại hỏi.
“Không phải, ông ấy đến đây có liên quan đến việc Chu Nguyên Chương trảm long mạch trong truyền thuyết dân gian.
”Nghe nói, sau khi Chu Nguyên Chương trở thành hoàng đế thì sợ sau khi ông chết đi ngai vàng sẽ bị người ngoài cướp mất, liền cử Lưu Bá Ôn trảm hết long mạch mang khí đế vương trong thiên hạ.
”Theo phong thủy, thì rồng đi trên mặt đất, khí sẽ chạy dưới lòng đất.
Cái gọi là chém đứt long mạch, thật ra là cải tạo lại thế núi, thông qua việc mở núi ngăn dòng, mà chặn lại dòng khí lưu chuyển trong long mạch.
Lưu Bá Ôn phụng chỉ tuần núi, đã chặt đứt trăm đường long mạch lớn nhỏ.
Cuối cùng khi đến núi Trường Bạch, đã cho ông ấy thấy được một long mạch đế vương thực sự mang điềm báo chân long, đường long mạch này lại chính là gốc rễ để thành lập nên triều đại của nhà Thanh.
Lưu Bá Ôn là kỳ tài toán học ngàn năm hiếm có của Nhân Đạo, nhìn thấy long mạch này, liền tính được chuyện trăm năm sau, tính được rằng nhà Minh ắt sẽ diệt vong dưới đường long mạch này.
Vốn dự định sẽ chém đứt long mạch này, nhưng khi động thổ lại bấm tay tính ra được con cháu mình sẽ làm quan dưới triều đại khai quốc đời sau, nên đã giữ lại long mạch này.
“Cậu nhìn địa hình thế núi mà xem, bia Thất Sát của Ma Đạo Tổ Sư vừa hay được chôn tại chỗ lưu trữ, hấp thụ năng lượng và là nơi quan trọng nhất của long mạch.
Như vậy xem ra, long mạch của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Đại Thanh không phải là Lưu Bá Ôn không muốn chém, mà là không dám chém, muốn chém đoạn long mạch này, ắt sẽ làm lộ ra bia Thất Sát thứ ba của Ma Đạo Tổ Sư.
” Khương Tuyết Dương nói.
Cuộc đào đất sau đó diễn ra rất thuận lợi, chẳng bao lâu liền đem được cả tấm bia Thất Sát lên.
Một tấm bia đá đen tuyền, cao ba thước, rộng một thước, bên trên khắc tám chữ, chính là: Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.
Bia Thất Sát vừa được đào khỏi mặt đất, một bầu không khí miên man và cổ xưa lập tức dội đến.
Cùng lúc đó, cờ Chiêu Hồn trong huyền quan lập tức vang dội, bay lên phừng phực.
Vốn dĩ thời tiết đang trong xanh vạn dặm, trong chớp mắt đã phủ đầy mây đen, sấm chớp kêu vang.
Sấm sét cứ nối tiếp nhau nổ, tựa hồ như thể sắp xé toạc cả bầu trời.
Giữa đất trời đang nung nấu một luồng sát ý không thể giải thích được, tôi cảm nhận được một mối nguy mà từ trước giờ chưa từng có.
Không chỉ mỗi mình tôi hoảng sợ bất an, đến Thùy Họa cũng không khỏi biến sắc.
“Không ổn, dấu hiệu của thiên phát sát cơ, Trời muốn giết người, Tạ Lan mau chóng cất bia Thất Sát vào trong huyền quan.
” Khương Tuyết Dương nói.
Nói xong, Khương Tuyết Dương bắt đầu phi thân chạy đi, ở bên cạnh tôi xuất hiện một trận gió, thổi bay sát ý cắt da cắt thịt.
Thùy Họa rút ra đao Trấn Yêu, Ngự Sử Thiên Địa Canh Kim, dẫn toàn bộ tia sét vào trong người.
Dưới sự bảo vệ của hai người họ, tôi tập trung mở huyệt Thần Đình, đồng thời trong miệng lẩm bẩm: “Ta nhân danh Ma Đạo Tổ Sư, thu vào!” Vừa nói xong từ “Thu vào”, bia Thất Sát liền bay lên không trung, trong tấm bia bắt đầu phả ra khói trắng, rời từ từ mờ dần…Ngay khi bia Thất Sát hư hóa xong, chuẩn bị bay vào trong huyền quan của tôi, hai đạo Tử Phủ Lôi Trụ dày đặc từ ngoài cửu thiên đánh xuống, một đạo đánh về tôi, một đạo đánh về phía màn sương đen huyễn hóa của bia Thất Sát.
“Thùy Họa trông chừng Tạ Lan, Hảo phong bằng tá lực, Tống ngã thương thanh vân.
” Tức là ""Gió tốt nhờ mượn lực, đưa tôi lên mây xanh"".
Khương Tuyết Dương thốt ra một câu chú ngữ, một khắc sau đó cô ấy đã hướng về phía đạo Tử Phủ Lôi Trụ đánh lên bia Thất Sát mà dùng cả người để hứng lấy.
Thùy Họa cũng rút đao ra đón đạo Tử Phủ Lôi Trụ đánh lên người tôi.
Cùng với hai tiếng kêu lên, Khương Tuyết Dương và Thùy Họa cùng lúc rơi từ trên không trung xuống dưới đất.
Cũng vào thời điểm đó, bia Thất Sát vừa hay được tôi thu hết vào trong huyền quan.
Khi bia Thất Sát biến mất, trời đất trở lại dáng vẻ ban đầu.
"