Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 332 - Chương 332: Trung Khuyển Ngạo Phong (2).

Chương 332: Trung Khuyển Ngạo Phong (2).

Đáng tiếc bây giờ đã quá trễ rồi, bị A Lê bắn một mũi tên trúng vảy ngược.

Hàn Phi Tử có câu: Rồng thuộc loài côn trùng, có thể tùy ý huấn luyện và cưỡi.

Tuy nhiên dưới yết hầu của nó có vảy ngược đường kính gần một thước, con người nếu có ý đồ chạm vào, chắc chắn sẽ bị nó đuổi giết.

Một miếng vảy màu trắng to bằng lòng bàn tay, lộ ra hình dạng trăng lưỡi liềm, theo nhân gian gọi là vảy ngược.

Vảy ngược là nơi ngưng tụ huyết mạch của cự long, dù con cự long có tính khí hiền lành ôn hòa đến mấy nhưng một khi bị chạm đến vảy ngược, lập tức sẽ bạo phát nộ hỏa như ngọn núi lửa đang phun trào rồi tỏa ra long uy vô hạn.

Nguyên nhân bởi vì vảy ngược nằm ở nơi yếu ớt nhất, tương tự bảy tấc của rắn vậy, là nơi chí mạng của sinh vật Long tộc.

Cho dù Hậu duệ Tổ Long sở hữu thần uy vô hạn đáng gờm đến mấy, nhưng vẫn chưa thành công giành được thiên tôn đạo thể, vảy ngược bị A Lê dùng tiễn bắn trọng thương, đau đến mức khiến nó gào lên một tiếng ai oán thấu trời.

Long thể khổng lồ điên cuồng run rẩy, không ngừng bay lên hạ xuống, như muốn thể hiện sự thống khổ do vảy ngược gây ra.

Tôi vốn còn muốn triệu hồi ra một con cự long cuồng phong để giam cầm thân thể của hậu duệ Tổ Long, giúp A Lê bắn thêm một mũi tên nữa.

Nhưng khi nghe thấy tiếng gào thét thảm khốc của hậu duệ Tổ Long, lòng tôi thật sự không nhẫn tâm xuống tay được.

Hậu duệ Tổ Long tuy rằng có vóc dáng khổng lồ dữ tợn, nhưng dù gì nó cũng chỉ vừa mới thức tỉnh không lâu, dựa theo tuổi tác của Tổ Long chắc khoảng chừng vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Tiếng hét bi thống rất nhanh chuyển sang tiếng nức nở nghẹn ngào, mắt rồng to lớn phảng phất ánh lệ.

“Nè nè, huynh còn không ra tay thuần phục nó, thì ta sẽ bắn mũi tên thứ hai đấy nhé.

” Nói rồi A Lê lại kéo cung ra lần nữa.

Hậu duệ Tổ Long còn đang liều mạng chịu đựng cơn đau đớn tột cùng, vừa nghe thấy lời của A Lê, long thể nó bất giác lại run bần bật một hồi.

Thân hình dần dần bắt đầu thu nhỏ, đợi đến lúc nhỏ lại gần bằng kích thước của một con người, liền lắc mình biến thành một thiếu niên mi cong tuấn tú mặc y phục màu đen.

“Ngươi, bước qua đây cho ta.

” A Lê lại la lên một tiếng.

Thiếu niên mặc đồ đen do hậu duệ Tổ Long hóa thành nghe thấy lời này liền chần chừ do dự bước từng bước chậm rãi đến chỗ A Lê, khi cách trước mặt A Lê khoảng chừng năm trượng cũng không dám đến gần nữa.

Nhìn dáng vẻ giả vờ hung dữ của A Lê, sải bước đi qua đó, không đợi cậu nhóc lui về sau đã nắm chặt cổ áo của nó, chỉ nghe một tiếng cười khúc khích, bộ quần áo mà cậu thiếu niên huyễn hóa thành đã bị A Lê kéo phanh ra…… Tôi và Kiêm Hà ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời khóe miệng nhịn không nổi nhếch lên, thật không ngờ A Lê sau khi trưởng thành lại có một mặt thô bạo đến vậy.

Sau đó tôi mới biết tính thô bạo của A Lê đến từ sự kiềm nén nỗi thống khổ trong lòng suốt ba năm dài đằng đẵng, A Lê xem tôi như huynh trưởng, cũng do tôi dẫn cô bé ra khỏi Bí Cảnh Tuyết Vực, có thể nói tôi là người thân mà cô bé tin tưởng nhất trên thế gian này.

Trong vực sâu huyết luyện lúc tôi bất ngờ trầm mình xuống, không chỉ làm tổn thương Thùy Họa và Khương Tuyết Dương, còn có cả A Lê.

Lớp áo đen bị kéo ra xong, khuôn ngực non nớt trắng nõn của thiếu niên bị lộ hết ra bên ngoài, trên ngực còn có một vết ban màu đỏ do đầu mũi tên để lại.

“Chỉ có vết thương nhỏ xíu vậy đã khiến ngươi khóc nháo như thế rồi hả?” A Lê nhếch miệng cười nhạo nói.

Sắc mặt vốn trắng bệch của thiếu niên phút chốc đỏ ửng.

“Ngươi tên là gì?” A Lê hỏi.

Cậu thiếu niên lại có vẻ ngơ ngác không biết gì cả.

“Cũng phải, ngươi mới xuất thế chắc hẳn không có tên.

Ta giúp ngươi chọn một cái, ngươi thấy Ngạo Phong có hay không.

” Thiếu niên liều mạng gật đầu.

“Vậy sau này ngươi là người của Ma đạo ta rồi, mau đi bái kiến Đạo Tổ.

” Hậu duệ Tổ Long có thể nghe hiểu tiếng người đã không tồi rồi, lễ tiết nhân loại chắc chắn không biết, vì thế nó đứng ngây ngốc luống cuống trước mặt tôi.

“Ngạo Phong, ngươi có bằng lòng gia nhập Ma đạo không?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Trên mặt cậu nhóc lộ ra mấy phần do dự, rồng rất kiêu ngạo, huyết mạch Tổ Long càng đem tính kiêu ngạo này khắc sâu trong xương cốt.

Gia nhập Ma đạo nghĩa là phải thần phục, điều này hoàn toàn tương phản với thiên tính của nó.

“Giáo lý của Ma đạo chúng ta là chúng sinh bình đẳng, không phân biệt sang hèn.

Nếu ngươi gia nhập Ma đạo, tương đương với việc có một gia đình, bọn ta đều là người nhà của ngươi, sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.

” Tôi từng bước dẫn dắt thuyết phục, trong lòng cảm thấy thật xấu hổ, đây nào phải dáng vẻ truyền đạo của Ma Đạo Tổ Sư, đơn giản là đang lừa gạt trẻ vị thành niên mà.

Nhìn Ngạo Phong do dự không quyết, A Lê tức giận kéo căng cung tên một chút.

Dọa Ngạo Phong sợ hãi vội vàng liều mạng gật đầu.

Thật ra những sinh vật dị loài giống như Ngạo Phong, muốn khuất phục bọn nó cần phải lập lời thề máu, nhưng Ma đạo từ khi lập giáo đến nay chưa từng làm vậy.

Ma Đạo Tổ Sư không hề cưỡng ép qua một dị loài nào, và tôi cũng thế.

Nhưng, A Lê không giống vậy.

Cô bé nắm chặt lấy cánh tay của Ngạo Phong, cắn mạnh một cái, trực tiếp cắn đến chảy máu tươi.

“Ta đã nhớ mùi vị máu tươi của ngươi rồi, sau này bất luận ngươi có chạy đằng trời, mũi tên của ta đều sẽ đuổi theo đến đó!” A Lê lau chùi vết máu rồng trên miệng rồi nói.

Lời này của cô bé chỉ gạt người thôi, đáng tiếc đơn thuần ngây thơ như Ngạo Phong làm sao phân biệt ra được, xoa xoa dấu răng hình lưỡi liềm trên cánh tay, thần tình hết sức phức tạp.

Người xưa hay nói, không phải oan gia không gặp nhau.

Thay vì nói Ma đạo hàng phục được hậu duệ Tổ Long, không bằng bảo A Lê đã thu nhận một trung bộc cho mình.

Chúng tôi bên này vừa thu phục được Ngạo Long, Nhân đạo Tiên đạo thậm chí cả Âm ti, mấy kẻ đứng đầu tông môn biệt tích đã lâu trong nhân gian đồng loạt ầm ầm kéo đến.

Gương mặt mới thì khá nhiều, cũng có mấy gương mặt quen thuộc.

Bọn họ đều vì hậu duệ Tổ Long mà đến, sau khi bay tới đều bao vây xung quanh nhìn chằm chằm vào Ngạo Long.

Bình Luận (0)
Comment