Quan sát một vòng ai ai cũng là những cường giả siêu phàm đẳng cấp nửa bước Thiên Tôn, trong lòng tôi có chút sầu não.
Tạ Lưu Vân của Nhân đạo đã tới, tuy rằng vẫn chiếm giữ vị trí hàng đầu, nhưng mà bên cạnh hắn đã xuất hiện thêm rất nhiều bậc cao nhân có địa vị tông sư.
Ngoại trừ Hàm Cốc Quan ra thì những người kia chính là quân dự bị chiến lực mạnh nhất của Nhân đạo, động chủ của Tam Thập Lục Động Thiên.
Hôm nay động chủ của Tam Thập Lục Động Thiên từ Nhân đạo đến không ít người, ước chừng gần mười vị, đều là cao thủ đẳng cấp đỉnh phong, thần niệm cường đại không thua kém Tạ Lưu Vân.
Tôi chỉ có thể từ trang phục mà bọn họ mặc để phân biệt ra động chủ của sơn động Ngũ Nhạc, những người khác thì không quen.
Tiên đạo vẫn do Mộ Dung Nguyên Duệ làm chủ, ba năm không gặp mà khí tức thần niệm của cô ta lại càng thêm ghê gớm rồi.
Trên mặt vẫn mang chiếc mặt nạ bằng đồng, chỉ lộ ra con ngươi lạnh lẽo nhàn nhạt.
Tháp tùng cô ta ngoài những cao thủ của Tiên đạo Côn Lôn ra, còn có thêm Địa Tiên của Thất Thập Nhị Phúc Địa, số lượng không hề ít hơn Nhân đạo.
Trải qua ba năm ngoài Động Thiên Phúc Địa của hai đạo Nhân Tiên lần lượt xuất thế ra, nhân gian còn thường xuất hiện rất nhiều các tông môn đã mai danh ẩn tích nhiều năm.
Họ có người thuộc về Nhân Tiên hai đạo, có người lại tự thành lập môn phái, thậm chí còn vô số người thuộc về bàn môn tả đạo.
Điểm tương đồng chính là, có thể vượt núi qua sông đến Thiên Trì ngày hôm nay đều là những vị cường giả đáng gờm thuộc các tông môn ẩn thế.
Trước mắt xấp xỉ gần một trăm kẻ cầm đầu, tùy tiện chọn một tên đều là nhân vật được ví như thần tiên trong con mắt của người phàm trần.
Thời khắc này bọn họ đang ngước đôi mắt sáng rực đầy dữ tợn quan sát Ngạo Phong, thậm chí còn có mấy tên cao thủ Tà phái, liều mạng nuốt nước bọt thèm thuồng, giống như muốn đem Ngạo Phong lột da róc xương rồi cho vào bụng tiêu hóa.
Thùy Họa thân mang trọng thương, Khương Tuyết Dương sống chết chưa rõ.
Tuy rằng Bạch Hà Sầu cũng dẫn đệ tử Ma đạo lên Thiên Trì, nhưng mà chiến lực của họ chỉ dùng để đối kháng với một nhóm đã khó mà trụ vững rồi.
Người có thể chiến đấu chỉ có ba người là tôi, Kiêm Hà, và A Lê, còn thêm một Ngạo Phong vẫn run cầm cập chưa thể bình tĩnh được.
Lĩnh vực của Ngạo Phong rất kiên cố, nhưng đó là do mượn tạm sức mạnh long mạch của dãy núi Trường Bạch mới có năng lượng khổng lồ.
Chiến lực của bản thân cậu nhóc vốn không thể tạo ra được sóng gió gì, huyết mạch Tổ Long rất đáng sợ, nhưng rõ ràng Ngạo Long vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn.
Nếu như mấy kẻ này bắt tay nhau ngăn cản chúng tôi, Ma đạo xác định là không thể bảo vệ được Ngạo Phong rồi.
Hiện giờ tôi chỉ có thể trông cậy Tạ Lưu Vân sẽ giúp tôi chia sẻ bớt áp lực từ Tiên đạo, hợp sức đối phó đám người tông môn mai danh ẩn tích từ lâu kia.
Nghĩ đến đây, tôi liền giơ tay hành lễ với Tạ Lưu Vân, mỉm cười nói: “Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Lưu Vân đạo hữu lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ.
” Tôi mỉm cười chào hỏi với Tạ Lưu Vân.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, nghe nói Thiên Trì có non sông nước biếc thơ mộng trữ tình, hôm nay đến đây quả không hổ danh được ví như cảnh vật chốn thần tiên.
” Tạ Lưu Vân điềm đạm nói.
Ngoài mặt là chào hỏi nhau, thực chất tôi và Tạ Lưu Vân đều đang giao lưu thần niệm trong chớp nhoáng.
“Vợ ngươi đâu rồi? Khương Tuyết Dương đâu?” “Trời bỗng nổi sát cơ, hai người họ đều đã bị trọng thương.
” Tôi có việc cần thỉnh cầu Tạ Lưu Vân, nên quyết định thẳng thắn nói sự thật cho hắn biết.
“Như vậy thảm rồi, ta nhiều nhất chỉ đủ khả năng giúp ngươi kiềm chân Mộ Dung Nguyên Duệ một lúc mà thôi, đám tông môn ẩn thế kia ta không lo nổi đâu.
” “Ngươi chỉ cần kiềm chân Tiên đạo, những kẻ còn lại để ta đối phó được rồi.
” “Nhớ kỹ, giết một kẻ răn trăm người, đánh nhanh thắng nhanh.
Đừng quên Ma đạo và Dã Tiên sắp tới sẽ khai chiến, nói không chừng Ngạo Hàn đang trốn bên cạnh rình rập quan sát.
Nếu như Ma đạo không thể nhanh chóng xử lý gọn gàng trận nguy cơ này, Dã Tiên nhất định thừa thế xông lên tập kích bất ngờ khiến các ngươi trở tay không kịp đâu.
” “Ta hiểu rồi.
” Đạo lý này tất nhiên tôi hiểu rõ, bọn họ đến giờ vẫn chưa động thủ, đều là bởi vì Thùy Họa và Khương Tuyết Dương vẫn chưa hiện thân, lo sợ có mai phục.
Nếu như để cho bọn chúng phát hiện đại tướng Ma đạo không có ở đây, sớm đã ra tay xử lý chúng tôi rồi.
Bên này vừa bàn bạc kế hoạch với Tạ Lưu Vân xong, một lão đạo sĩ của một tông môn ẩn thế ra mặt tra hỏi: “Ngạo Phong đã hóa thành hình người, chứng minh nó đã chịu khuất phục dưới trướng Ma đạo, không biết chư vị dự định sẽ xử trí ra sao?” “Đinh đạo hữu có kế hoạch gì rồi sao?” Một đạo sĩ trung niên mặt mày gian xảo quỷ quyệt đang mặc đạo màu đen hỏi.
Trên người kẻ này toát lên quỷ khí nặng nề, dễ dàng nhận ra hắn thuộc tông môn Quỷ tu.
“Tôn đạo hữu, người cầm cờ Nhân đạo Tiên đạo đều ở đây, làm gì có chỗ cho lão già này chen lời.
” Lời này của Đinh lão đạo vừa dứt, đám người của mấy tông môn ẩn thế khác đều đồng loạt quay sang Tạ Lưu Vân và Mộ Dung Nguyên Duệ.
Nhân Tiên hai đạo không mở lời, Ngạo Phong có sức hút đến mấy, cũng không đến lượt họ tự ý nhúng tay vào.
Lý do bọn họ vẫn ở đây, là bởi vì hậu duệ Tổ Long tuy quan trọng, nhưng Nhân Tiên hai đạo cũng đâu thiếu long mạch, không thể nào đại chiến đối chọi tại chỗ này.
Muốn trách chỉ đành trách thực lực Ma đạo chúng tôi quá mức yếu kém, sức ảnh hưởng vĩnh viễn không bằng Nhân Tiên hai đạo.
Mấu chốt là Ma đạo đã sa sút suốt ba năm, mà ba năm này lại là trời giáng cơ duyên, là ba năm ngắn ngủi để chớp thời cơ giúp tu vi đột phá và tiến thăng vượt bậc.