Tạ Lưu Vân chỉ muốn tôi giết gà dọa khỉ, nhưng tôi làm triệt để hơn cả lời hắn nói, không chỉ giết sạch hết bọn chúng, mà đến một linh hồn cũng không sót lại.
Uy lực của thần niệm phát ra từ bia Thất Sát tuy sánh ngang với thiên tôn, nhưng chính nó cũng vắt cạn thần thức của tôi, sau khi diệt sạch đám người đó, tinh thần tôi trở nên vô cùng yếu ớt, cảnh vật trước mắt trở thành một mảng mơ hồ.
Cảm giác này giống như uống quá chén, không còn nhớ mình là ai.
Vạn vật trước mắt đều trở nên mờ mịt và trống rỗng, tôi cố hết sức tập trung tinh thần mới có thể đặt bia Thất Sát trở lại huyền quan.
Vô tri vô giác, tựa như mọi thứ đều không liên quan gì đến tôi.
Tôi thực sự muốn nằm xuống ngủ một giấc, nhưng tiềm thức nhắc nhở tôi rằng mày nhất định phải tỉnh táo.
Tôi âm thầm cắn đầu lưỡi, nuốt xuống một ngụm máu tươi, đau đớn khiến tôi tỉnh táo hơn một chút, sau đó liền nhìn thấy Tạ Lưu Vân dùng vẻ mặt phức tạp nhìn tôi.
"Tạ Lan, ngươi có biết ngươi làm vậy đồng nghĩa với điều gì không?" "Đồng nghĩa với điều gì?" Tôi ngơ ngác hỏi.
Hắn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, sau đó đem người của Nhân đạo rời đi.
Sau này tôi mới hiểu ra, bia Thất Sát là sự kế thừa cuối cùng của Ma Đạo Tổ Sư ở trên thế giới này, khoảnh khắc tôi tế lên bia Thất Sát, đồng nghĩa với việc tuyên thệ với Tam giới rằng tôi sẽ đi theo con đường năm xưa của Ma Đạo Tổ Sư.
Sau khi Tạ Lưu Vân rời đi, người của Tiên đạo cũng rút lui.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, trên Thiên Trì chỉ còn lại tôi và Ngạo Phong.
"Chúng ta cũng đi thôi.
" "Ừ.
" "Ngạo Phong, ngươi có hối hận khi gia nhập Ma đạo không?" "Không hối hận.
" .
Dưới chân núi, sự im lặng chết chóc bao trùm trận doanh của đệ tử Ma đạo.
Theo tin tình báo từ Bạch Hà Sầu, lần này toàn bộ đội quân của Dã Tiên đổ bộ tấn công, mười vạn đại quân đến đây để thảo phạt Ma đạo.
Ngạo Hàn là hậu duệ của băng giáp giác ma long, huyết thống của hắn còn không bằng long tộc bình thường chứ đừng nói đến việc so với Ngạo Phong.
Vì vậy hắn là người không muốn tha cho Ngạo Phong nhất, bởi chờ đến lúc Ngạo Phong trưởng thành, uy lực của long tộc trong huyết mạch Tổ Long sẽ kiềm chế hắn vô cùng gắt gao.
Nếu là trước đây, chúng tôi chỉ mong sao Dã Tiên có thể chủ động khiêu chiến.
Nhưng với tình hình hiện tại, Thùy Họa không thể xuất đao, Khương Tuyết Dương sống chết không rõ, chỉ có thể nhờ A Lê và Kiêm Hà cố hết sức kiểm soát đại cục.
Về phần tôi, thần thức bây giờ chỉ còn là cái bóng mờ nhạt, giống như cây đèn cầy trước gió, bất kì lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là lần khủng hoảng báo động nhất mà Sát Phá Lang gặp phải từ trước đến giờ.
Điều này cho thấy sát cơ xuất hiện do mặt thứ ba của bia Thất Sát còn lâu mới kết thúc và Ma đạo cũng đang đối mặt với vấn đề sinh tử tồn vong.
Trước tiên tôi đi đến lều của Khương Tuyết Dương, vết thương của cô ấy là nặng nhất.
"Vết thương của cô ấy sao rồi?" Tôi hỏi.
"Cơ thể của cô ấy quá yếu đuối, lần này chịu đòn của Tự Phù Lôi Trụ đã khiến kinh mạch bị hủy, sinh cơ gần như đình trệ, sống chết khó lường.
" Thùy Họa nói.
"Có thể cho Ngạo Phong thử xem.
" Vừa nhắc đến Ngạo Phong, liền nhìn thấy hắn bị A Lê nhéo tai kéo vào trong.
"Long châu ở đâu, mau đem ra cứu người đi.
" A Lê hung dữ nói.
Ngạo Phong tỏ vẻ không tình nguyện, long châu được ngưng tụ từ long nguyên, là thứ quý giá nhất của rồng, tương đương với nội đan của rồng.
"Chỉ cần người trị thương cho sư phụ ta, A Lê ta xin thề, từ nay về sau tuyệt đối không ức hiếp ngươi nữa!" A Lê nói.
"Được.
" Vốn dĩ Ngạo Phong vẫn còn đang do dự, nhưng vừa nghe lời này của A Lê liền quả quyết đồng ý.
Thùy Họa đỡ Khương Tuyết Dương ngồi dậy, bày ra tư thế ngũ tâm hướng thiên.
Cái gọi là ngũ tâm hướng thiên là chỉ đỉnh đầu, hai lòng bàn tay và hai lòng bàn chân đều hướng lên trời, cả người phải ở trong trạng thái thả lỏng nhất.
Bình thường khi đạo môn tu luyện sẽ không bày ra tư thế này, bởi vì ngũ tâm hướng thiên sẽ khiến năng lượng trong cơ thể thất thoát ra bên ngoài.
Nhưng vì hiện giờ năng lượng trong cơ thể của Khương Tuyết Dương gần như cạn kiệt, cô ấy đang rất cần năng lượng từ ngoài truyền vào để khôi phục kinh mạch đang bị tổn thương.
Ngạo Phong mới thức tỉnh chưa được bao lâu, long châu cũng mới được sinh ra, chỉ nhỏ bằng một hạt gạo, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Dưới sự điều khiển của Ngạo Phong, viên long châu chầm chậm bay về phía Khương Tuyết Dương.
Cuối cùng nó lơ lửng ở huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Khương Tuyết Dương và truyền ra năng lượng long nguyên tinh khiết về phía cô ấy.
Tác dụng của long nguyên gần giống với nguyên lực của long mạch, thực ra hai thứ đều có cùng nguồn gốc, đều do long mạch chi khí tạo nên.
Nguyên lực của long mạch được sinh ra từ tạo hóa tự nhiên, còn long nguyên là do Ngạo Phong ngưng tụ lại sau khi hấp thu long mạch chi khí.
Thời gian trôi qua rất chậm, vết thương của Khương Tuyết Dương lại vô cùng nghiêm trọng, muốn hồi phục e là phải tiêu hao rất nhiều long nguyên.
Một lớp mồ hôi đã lấm tấm trên trán của Ngạo Phong, ánh sáng rực rỡ ban đầu của long châu cũng dần biến mất.
Nhưng hắn vẫn đang cắn răng kiên trì.