Đột nhiên, mí mắt của Khương Tuyết Dương khẽ động đậy, sau đó toàn thân tỏa ra một tầng hào quang.
Điều này chứng tỏ chân khí trong cơ thể cô ấy đã bắt đầu lưu thông, chỉ cần chân khí có thể lưu thông, Khương Tuyết Dương có thể tự mình chữa trị nội thương.
Tôi vội bảo Ngạo Phong thu lại long châu, lúc này long châu của hắn đã trở nên mờ nhạt ảm đạm, vốn dĩ lúc đầu to bằng hạt gạo nhưng giờ chỉ còn cỡ hạt bụi mà thôi.
Qua một lúc nữa, Khương Tuyết Dương từ từ mở mắt ra.
"Tốt quá rồi.
" Vì quá phấn khích, A Lê tặng cho Ngạo Phong một cái tát như trời giáng.
Ngạo Phong kêu lên một tiếng đau đớn, nhìn A Lê với vẻ mặt không thể tin được.
"Nhìn gì mà nhìn?" "Không phải ngươi bảo đời này sẽ không ức hiếp ta nữa sao?" Ngạo Phong yếu ớt hỏi.
"Vậy để ta xoa cho ngươi nha?" A Lê đỏ mặt nói.
Sau khi Khương Tuyết Dương thức tỉnh, Ma đạo như có thêm chỗ dựa.
Quân binh của Ma đạo không nhiều, nếu muốn nghênh chiến trực diện chỉ có thể dùng đến trận pháp.
Từng trận pháp bắt đầu thành hình, sĩ khí của Ma đạo cũng được tăng lên đáng kể.
Không có quân uy của Thùy Họa, chúng tôi khó mà có thể chống lại đòn tấn công từ quân uy của mười vạn đại quân của Dã Tiên, may mà chúng tôi còn có Ngạo Phong.
Dã Tiên đều là dã thú đắc đạo mà thành, bản năng của chúng sẽ bị uy thế của loài rồng khắc chế.
Ngạo Phong lại là hậu nghệ của Tổ Long, uy thế của loài rồng còn mạnh hơn nhiều so với băng long Ngạo Hàn.
Thấy Khương Tuyết Dương đã bố trận xong xuôi, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ngay khi tôi thả lỏng, cảm giác mệt mỏi sâu thẳm trong tâm hồn lại ập đến khiến tôi không gắng gượng được nữa, vừa về đến lều liền ngã xuống giường ngủ bất tỉnh nhân sự.
Không biết đã ngủ được bao lâu, đột nhiên tôi nghe mang máng có người gọi tên mình.
Vừa mở mắt ra, người đến lại là người của Âm ty, Tuần Dương Phán Quan đi cùng với Hắc Bạch Vô Thường! Cái quái gì đang xảy ra vậy ? Người của âm ty sao lại trà trộn vào lều của Ma đạo được vậy, không lẽ người của Âm ty cũng đến cùng xuất binh với chúng tôi ? "Tạ Lan, sử dụng bia Thất Sát đã khiến ba hồn bảy vía của người bị phân tán, hiện giờ chỉ còn một tia tàn hồn sót lại để duy trì ý thức, ta đến đây để đưa ngươi tới Âm ty xét xử.
" Tuần Dương Phán Quan nói lớn.
"Ngươi dám động vào ta thử xem!" Nói xong tôi định rút kiếm, nhưng dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể nhấc nổi kiếm.
Nhìn kĩ lại, hóa ra người nằm trên giường mới là thân thể của tôi, còn hiện tại chỉ là cảnh tượng trong ý thức của tôi mà thôi.
Trong lòng tôi bắt đầu hoang mang tột độ, muốn nhanh chóng trở về cơ thể, nhưng đúng lúc này Hắc Bạch Vô Thường tung xích sắt về phía tôi, chớp mắt đã kéo tôi đến trước mặt họ.
"Đệ tử Ma đạo đâu rồi!" Tôi lớn tiếng gào lên.
"Ma Đạo giờ đang đại chiến ác liệt với Dã Tiên, khó mà phân thân, đến Phá Quân cũng đang bị thương nặng, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu.
" Tuần Dương Phán Quan nói.
Nếu là lúc bình thường, Tuần Dương Phán Quan chắc chắn không phải đối thủ của tôi, nhưng với tình hình hiện tại, đừng nói là hắn, đến Hắc Bạch Vô Thường tôi cũng đánh không lại.
Sau khi tôi bị Hắc Bạch Vô Thường khóa chặt lại, Tuần Dương Phán Quan liền lẩm bẩm khẩu quyết, trong lều của tôi đột nhiên trồi lên một cánh cửa đen sì nặng nề, đây chính là cánh cửa giữa âm giới và dương giới.
Cửa mở ra, Tuần Dương Phán Quan liền bước vào, theo sau là Hắc Bạch Vô Thường kéo theo tôi cùng bước vào trong.
Thế giới phía sau cánh cửa mới đầu chỉ có một màu đen kịt, không thể phân biệt đông tây nam bắc, tôi thất tha thất thểu bị Hắc Bạch Vô Thường lôi đi, trong lòng tức tối vô cùng.
Đi một hồi lâu sau, trước mặt bắt đầu xuất hiện ánh sáng mờ nhạt, cổng thành nguy nga hiện lên trước mắt, ở trên treo mấy chữ lớn khiến ai nhìn cũng phát hoảng: Quỷ Môn Quan.
Bước vào cửa giống như tiến vào một thế giới khác.
Bầu trời ảm đạm xám xịt, cảnh vật xung quanh lạnh lẽo thê lương.
Trừ nhóm bốn người chúng tôi, tôi còn nhìn thấy ở chỗ khác cũng có âm sai và vong hồn đang vội đi về phía trước.
Tình cảnh của những vong hồn kia còn thê thảm hơn tôi nhiều, họ vừa đi vừa bị âm sai dùng roi da đánh, đau đến mức khiến họ rống lên.
"Bọn họ đi theo là được rồi, việc gì phải đánh họ chứ?" Tôi nhìn mà không đành lòng.
"Đây là lí do vì sao đường Hoàng Tuyền gian nan, muốn trách chỉ có thể trách chúng đốt sai tiền giấy!" Hắc Vô Thường - Phạm Vô Cứu hung hăng đáp.
Cuối đường Hoàng Tuyền chính là Vọng Hương Đài.
Chỉ thấy một bục đá cao, tỏa ra từng luồng ánh sáng, trên rộng dưới hẹp, đứng trên đó có thể quan sát cả năm châu bốn bể, ở trên có viết ba chữ lớn đỏ thẫm Vọng Hương Đài.
Người xưa nói, đến Vọng Hương Đài, ngắm nhìn quê hương mà không quay về được.
Nếu đã đến Vọng Hương Đài thì gần như không còn khả năng hoàn hồn nữa, lúc này cơ thể ở dương gian cũng sắp được đưa vào hòm rồi.
Lúc này, trên Vọng Hương Đài vang lên những tiếng khóc than thảm thiết không dứt, khiến tôi không đành lòng nghe.
Hắc Bạch Vô Thường đang định đưa tôi về phía Vọng Hương Đài thì bị Tuần Dương Phán Quan gọi lại: "Hắn không đến đó, đưa hắn đến thẳng Cầu Nại Hà đi.
" "Làm như vậy có phạm quy không?" Bạch Vô Thường Tạ Tất An hỏi.
"Mạnh Bà thiên tôn muốn gặp hắn, lần này đi bắt hồn của hắn cũng là ý của ngài ấy.
Nếu không, có ăn no rửng mỡ ta cũng không có gan đi bắt hồn của hắn.
" Tuần Dương Phán Quan trừng mắt nói.
"Hà hà, cũng đúng, nếu người của Ma đạo biết ba người chúng ta bắt mất hồn Tổ sư của bọn họ đi, sau này chúng ta đừng hòng đặt chân đến dương gian nữa.
" Nói xong, bọn họ liền đưa tôi đi về phía Cầu Nại Hà.