Tôi bị Hắc Bạch Vô Thường kéo đi hồi lâu, cuối cùng tới trước một con sông lớn.
"Đây là sông Vong Xuyên ư?" Tôi bèn hỏi.
"Đúng vậy.
Đây chính là sông Vong Xuyên - con sông ngày xưa từng bị Ma đạo Phá Quân chém đứt.
" Tuần Dương Phán Quan trả lời.
Sông Vong Xuyên rộng mấy chục trượng, nước sông đỏ như máu, đầy độc trùng, bên dưới hết thảy đều là cô hồn dã quỷ không được đầu thai.
Mùi gió tanh ập vào mặt, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Thứ khiến người ta sợ hãi không chỉ có cô hồn dã quỷ ở dưới sông, mà chính dòng sông này cũng chứa đầy âm sát do oán khí hóa thành, sát cơ vô cùng ghê gớm.
Truyền thuyết nói không thể chạm vào nước ở sông Vong Xuyên, vì nó sẽ lấy mất linh hồn và khiến cơ thể mục rữa, tuy vậy ý thức vẫn còn đó, nên chỉ họ có thể chìm trong đau khổ mãi mãi.
Năm đó Phá Quân một đao chặt ngang sông Vong Xuyên, khiến vô số cô hồn dã quỷ thoát ra khỏi đây, tàn sát cả vùng đất âm ty.
Vì nước sông không có chỗ thoát, thượng nguồn sông Vong Xuyên bị vỡ, vây khốn Ba Trủng Sơn của quỷ đế phía Tây.
Sau cuộc chiến phong thần, âm ty đã bắt được vô số linh hồn từ dương gian, nhưng chỉ vì một đao này của Phá Quân mà tất cả đều trở về con số không.
"Cơn thịnh nộ của Phá Quân có thể sánh ngang với thảm họa Huyết Hải Phù Đồ.
Không biết chúng ta đã mất đi bao nhiêu âm binh quỷ tướng, đến Tây quỷ đế cũng phải đổi chủ.
" Tuần Dương Phán Quan nhìn về phía sông Vong Xuyên cảm khái nói.
Ban đầu Ba Trủng Sơn thuộc quyền quản lý của quỷ đế vương chân nhân, nhưng vì tai họa do Phá Quân gây ra, Vương chân nhân mất đi chức vị, Triệu Văn Hòa trở thành tân quỷ đế.
"Vậy Vương chân nhân hiện giờ đang làm chức vụ gì?" Tôi hỏi.
"Đến nay vẫn bị giam giữ ở âm ty địa ngục tầng thứ mười tám, nhưng sau khi Châu Khất lên kế vị Bắc Âm Đại Đế, hắn cũng sẽ xuất thế nhanh thôi.
" "Châu Khất? Không phải hắn là Trung Ương Quỷ Đế sao, sao lại làm Bắc Âm Đại Đế nữa?" "Vốn dĩ Bắc Âm Đại Đế cứ ba ngàn năm lại đổi một người, nếu không do thời đại Mạt pháp thì đã đổi người từ lâu rồi.
" Thông tin mà Tuần Dương Phán Quan cung cấp là lần đầu tiên tôi nghe được, vậy mà trước đây tôi cứ nghĩ Bắc Âm Đại Đế vẫn luôn là Phật gia.
Sau này tôi mới biết, không những âm ty đã đổi người đứng đầu, hai đạo Nhân, Tiên cũng đều bế quan không lộ diện.
"Thảm họa nhân gian vẫn đang tiếp diễn, không biết Huyết Hải Phù Đồ của âm ty hiện giờ ra sao?" Tôi hỏi.
"Việc này không cần ngươi quan tâm.
" Tuần Dương Phán Quan trực tiếp né tránh câu hỏi của tôi.
Dọc theo phía tây sông Vong Xuyên, chúng tôi cứ đi đến lúc gặp cầu Nại Hà.
Ven sông phía hai bên bờ của cầu Nại Hà mọc đầy hoa Bỉ Ngạn, hiện giờ đúng vào mùa hoa nở, từng bông hoa màu đỏ tươi, tỏa ra hương thơm mê người.
Hoa Bỉ Ngạn hay còn gọi là Mạn Châu Sa Hoa, lúc hoa nở thì không thấy lá, lúc thấy lá hoa lại không nở, cho nên nó được gọi là loài hoa bi thương nhất thế gian.
Đi được nửa cầu Nại Hà, tôi thấy một cô gái xinh đẹp đứng bên cầu, ánh mắt bi thương nhìn xuống dưới sông Vong Xuyên.
Cầu Nại Hà là điểm kết thúc của ký ức, lúc bước qua cầu, tất cả kí ức trong quá khứ đều sẽ hiện về trong tâm trí.
Chắc hẳn cô ấy nhớ đến những hồi ức khó quên trong quá khứ, cho nên mới không muốn quên đi.
Vào lúc tôi sắp đi ngang qua, cô ấy đột nhiên nhảy xuống cầu Nại Hà.
Ngay khi người vừa chạm nước, liền có vô số cô hồn dã quỷ ở dưới sông lao vào cắn xé cơ thể cô ấy.
Cô ấy gào thét trong tuyệt vọng, đồng thời lộ ra vẻ mặt hối hận.
Nhưng cô ấy càng tuyệt vọng, những âm hồn kia càng ra sức cắn xé, trong chốc lát chúng đã cắn nuốt hết âm thân của cô ấy.
Muốn qua cầu Nại Hà thì phải uống canh Mạnh Bà để quên hết quá khứ ở trần gian, nếu không uống sẽ không được qua cầu Nại Hà.
Nếu kiếp sau muốn được gặp lại người mình yêu nhất kiếp này thì có thể không uống canh Mạnh Bà, nhưng đổi lại phải nhảy xuống sông Vong Xuyên, chờ ngàn năm sau mới có thể đi đầu thai.
Sau ngàn năm nếu tâm niệm không đổi và vẫn nhớ chuyện trước kia, thì có thể quay trở lại nhân gian đi tìm người mình yêu nhất ở kiếp trước.
Đáng tiếc thay, từ trước đến giờ người nhảy xuống sông Vong Xuyên rất nhiều, nhưng có mấy người có thể quay lại đứng trước mặt người mình yêu lần nữa? Giống như cô gái trước mặt đây, chỉ cần tâm niệm có một chút dao động, bản thân lộ ra một chút hối hận thôi, đều sẽ bị cô hồn dã quỷ ở đây ngấu nghiến đến không còn mảnh xương.
"Có người nào nhảy xuống sông Vong Xuyên mà không chết không?" Tôi hỏi.
"Vấn đề này ta không trả lời được, chút nữa ngươi hẵng hỏi Mạnh Bà thiên tôn.
" Nói chuyện được một chốc, chúng tôi đã đến trước mặt Mạnh Bà thiên tôn.
Mạnh Bà không phải là một lão bà như trong truyền thuyết, đó là một cô gái còn rất trẻ.
Chỉ là khuôn mặt cô ấy như được một lớp sương mù che phủ, có cố thế nào cũng nhìn không rõ mặt.
Trừ điều này ra thì không có gì đặc biệt nữa, thực sự khiến người ta khó tin cô là một thiên tôn.
Nhìn thấy tôi, Mạnh Bà bỏ thìa canh trong tay xuống, thì ra những vong hồn qua cầu Nại Hà cũng bị Hắc Bạch Vô Thường chặn lại.
Tuần Dương Phán Quan đi tới trước Mạnh Bà thiên tôn khom mình hành lễ, nói: "Bái kiến thiên tôn, tôi đã đưa người đến rồi đây.
" "Ừ, làm tốt lắm.
Ngươi tạm thời đứng đây giúp ta canh chừng một lát.
" "Vâng.
" Tuần Dương Phán Quan đáp.
"Tạ Lan, ngươi đi với ta.
" Mạnh Bà nói với tôi.
"Đi đâu chứ?" Tôi hỏi.
"Hoàn Hồn Nha.
" Phía đầu kia của cầu Nại Hà thông với Hoàn Hồn Nha.