Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 340 - Chương 340: Mạnh Bà Thiên Tôn (2).

Chương 340: Mạnh Bà Thiên Tôn (2).

Hoàn Hồn Nha là một đỉnh núi cô đơn, hoàn toàn độc lập với trời đất.

Thức thần của tôi vô cùng mỏng manh, leo núi cũng không hề có cảm giác gì, nhẹ bẫng trong mây và sương mù, phút chốc đã leo lên đến đỉnh núi.

Đứng trên vách núi nhìn xuống, chỉ thấy dưới vách núi bị mây và sương mù che phủ, nhìn không thấy điểm cuối.

"Đây chính là Hoàn Hồn Nha sao?" Tôi hỏi.

"Đúng vậy, năm đó Ma Đạo Tổ Sư đã rơi xuống ở nơi này.

" Hoàn Hồn Nha, nơi mà Ma Đạo Tổ Sư đã tử trận.

Trong truyền thuyết, đây là nơi mà Ma Đạo Tổ Sư đã một mình chiến đấu với cao thủ thiên tôn của cả ba phe âm ty, Nhân đạo và Tiên đạo, cuối cùng ngài đã bị Bắc Âm Đại Đế đánh trọng thương và tử trận.

Thực lực của Ma Đạo Tổ Sư tuyệt thế vô song, nếu không phải do trước khi đến âm ty bị thiên phát sát cơ, hủy đi một nửa tu vi, thì phần thắng của trận chiến năm đó chưa biết sẽ nghiêng về ai.

Lúc tôi vẫn còn đang thương cảm cho Đạo Tổ, bỗng Cờ Chiêu Hồn trong huyền quan vọng đến một âm thanh vang dội.

Ma Đạo Tổ Sư, rơi xuống.

Đây không phải âm thanh thật sự của Cờ Chiêu Hồn, mà là tiếng vọng của lịch sử.

Bản thân Ma Đạo Tổ Sư là người cầm cờ, cho nên cái chết của ngài ấy sẽ không được ghi lại trong Cờ Chiêu Hồn.

Do sau khi tôi tới đây, Cờ Chiêu Hồn mới xuất hiện cảm ứng, truyền ra tin tức cái chết của Đạo Tổ tới ba ngàn năm sau, giống như lúc trước Cờ Chiêu Hồn thông báo cái chết của Thái Cổ Nguyệt Ma.

"Ma đạo năm đó, Sát Phá Lang tam phương tứ chính trấn thủ mệnh cung, không một ai có thể ngăn cản.

Nhưng cuối cùng hắn cũng thua không còn một mảnh giáp, sau đó hóa thành Hi Di và đồng quy cùng trời đất.

Tài năng của ngươi còn kém xa hắn, sao phải cố chấp giẫm lại vết xe đổ đó chứ?" Mạnh Bà hỏi tôi.

"Thế gian không thể không có Ma đạo.

" Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Ba hồn bảy phách của người đã thất lạc, chỉ cần ngươi chịu giao ra Cờ Chiêu Hồn và Bia Thất Sát của Ma đạo, ta sẽ giúp người thu lại ba hồn bảy phách, để ngươi quay trở lại nhân gian.

" "Nếu như ta không đồng ý thì sao?" "Vậy thì nơi đây sẽ trở thành mồ chôn của ngươi.

" "Trước khi ra tay, có thể cho ta hỏi ngươi một câu hỏi không?" "Ngươi hỏi đi.

" “Ngươi canh giữ cầu Nại Hà lâu như vậy, đã từng có người nào nhảy xuống sông Vong Xuyên mà không chết chưa?" Mạnh Bà trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Chỉ có duy nhất một người.

" "Ai vậy?" Tôi hỏi.

"Bắc Âm Đại Đế.

" Bắc Âm Đại Đế hiện tại đã đổi thành Châu Khất, Bắc Âm Đại Đế tiền nhiệm mà Mạnh Bà nói là chỉ chân thân của Phật Gia.

Người mà cô ấy không quên được chắc hẳn là Ma Đạo Tổ Sư.

"Nếu có thể vì Ma Đạo Tổ Sư mà nhảy xuống sông Vong Xuyên, chắc hẳn phải yêu ngài ấy sâu đậm lắm, vậy vì sao lại hại chết ngài ấy chứ?" Tôi thắc mắc.

"Ngươi sai rồi, Bắc Âm Đại Đế không hại Đạo Tổ mà là muốn cứu ông ấy.

" Mạnh Bà đáp.

"Cứu ngài ấy ư?" "Đúng vậy.

" Mạnh Bà nói, lúc đó Ma Đạo Tổ Sư đã bị Thiên đạo cấm kỵ vô cùng, chỉ có cái chết mới có thể xoa dịu cơn thịnh nộ của Thiên đạo.

Thế nên cô ấy đã bắt tay với Nhân đạo và Tiên đạo bày trận, đặt cược tính mạng mình để ép Ma Đạo Tổ Sư uống canh Mạnh Bà.

Vốn dĩ ý định ban đầu của cô ấy rất đơn giản, đó là cho Ma Đạo Tổ Sư uống canh Mạnh Bà, sau đó nhảy xuống Hoàn Hồn Nha để quay lại đầu thai làm người, như vậy Thiên Đạo sẽ bỏ qua cho ngài ấy.

"Vậy Ma Đạo Tổ Sư đã uống canh Mạnh Bà chưa?" Nghe đến đây tôi không nhịn được mà hỏi.

"Uống rồi, chính mắt ta nhìn thấy ngài ấy đã uống rồi, hơn nữa canh này còn do chính tay ta múc, nhưng có một việc ngoài ý muốn đã xảy ra.

" "Chuyện gì cơ?" Mạnh Bà nói, sau khi Ma Đạo Tổ Sư uống hết bát canh Mạnh Bà, lúc đầu còn vô tri vô giác đi về phía Hoàn Hồn Nhai.

Nhưng khi chỉ còn cách Hoàn Hồn Nhai một bước cuối cùng, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người lại nói một câu.

"Ngài ấy nói cái gì?" Tôi hỏi.

"Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.

" "Ta đã hỏi xong rồi, ngươi ra tay đi.

" Nói xong tôi nhắm mắt lại.

Lựa chọn của tôi cũng giống với Ma Đạo Tổ Sư, lúc trước ngài ấy thà thân tử đạo tiêu cũng không nhảy xuống Hoàn Hồn Nhai, không vì sinh mạng của mình mà cầu xin sự thương hại của Thiên đạo.

Cờ Chiêu Hồn là nền tảng của Ma đạo, trừ khi chết, bằng không tôi thề sẽ không giao nó ra.

Nếu không tôi sẽ có lỗi với những anh linh đã hy sinh vì Ma đạo, có lỗi với đệ tử của Ma đạo.

Bia Thất Sát là biểu tượng giáo lý của Ma đạo, những âm hồn ở Chợ Quỷ cũng có cùng suy nghĩ với tôi, thế gian không thể nào không có Ma đạo, nên tôi nhất định sẽ không giao nó cho người khác.

Bất kì một trong hai thứ này đều đáng để tôi dùng tính mạng để bảo vệ, Mạnh Bà muốn tôi giao ra cả hai thứ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Tôi chờ một hồi lâu cũng không thấy Mạnh Bà ra tay.

Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy miệng của Phật Gia đang ngậm một viên đan dược, hướng về phía môi của tôi hôn tới.

Bình Luận (0)
Comment