Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 343 - Chương 343: Một Đời Anh Minh (1).

Chương 343: Một Đời Anh Minh (1).

Cho đến khi tôi tỉnh dậy lần nữa, chưa kịp mở mắt đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Khi mở mắt, phát hiện thấy Thùy Họa đang quay lưng lại với tôi ngồi trước bàn trong quân trướng, cẩn thận và nghiêm túc lau thanh đao Trấn Yêu của cô ấy.

Bên trên chiến giáp màu đen dính đầy máu, máu trên thanh đao Trấn Yêu cũng chưa khô, hiển nhiên là vừa từ chiến trường trở về.

Ngay lúc tôi chuẩn bị chào hỏi cô ấy, lại thấy có người vén màn của quân trướng lên, Kiêm Hà từ bên ngoài đi vào.

“Ra ngoài.

” Thùy Họa không dời ánh nhìn, ngữ khí lãnh đạm.

“Tôi biết cô xem trọng thể diện, nên trước giờ đều không chủ động tìm anh ấy.

Anh ấy đã hôn mê hai ngày rồi, lẽ nào tôi gặp anh ấy một lần cũng không được sao?” “Tôi không cho phép.

” “Tôi sẽ không đi đâu, tôi muốn biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?” “Cô muốn chết?” Giọng điệu của Thùy Họa mang theo sát khí, sát khí bắt đầu lan rộng trong quân trướng.

“Hoặc là hôm nay cô thực sự giết chết tôi, nếu không hôm nay tôi nhất định phải gặp anh ấy!” Kiêm Hà kiên quyết nói.

Thấy tình hình trở nên căng thẳng đến cực điểm, tôi vội thức dậy và rời khỏi giường.

Cũng giống với Thùy Họa vậy, Kiêm Hà cũng một thân đạo bào nhuốm đầy máu, trạng thái trông rất mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại đầy sự quan tâm.

“Kiêm Hà, tôi không sao.

” Tôi nói.

“Không sao thì tốt, vậy tôi đi đây.

” Kiêm Hà nói xong nhìn tôi thật lâu, rồi quay người rời khỏi quân trướng.

“Em không nên lạnh lùng với Kiêm Hà như vậy.

” Sau khi Kiêm Hà rời đi tôi liền nói với Thùy Họa.

“Không lẽ anh muốn em nói với cô ấy rằng anh mất hết ba hồn, bảy phách cũng không còn, thức thần lại không rõ đang ở đâu sao?” Thùy Họa lạnh lùng nói.

Sau này tôi mới hay, với lần đánh mất hồn phách này, Thùy Họa đã giấu hết tất cả mọi người, ngay cả Khương Tuyết Dương cũng không được vào thăm tôi.

Chỉ nói với mọi người rằng tôi ở Thiên Trì quyết chiến với ẩn thế tông môn nên mới bị thương ở thần hồn, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là ổn thôi.

Tin tức tôi chết ở núi Không Minh thật sự là một đả kích lớn với đệ tử Ma Đạo, kẻ thù ở trước mặt nên Thùy Họa lựa chọn giấu đi tin tức, tự mình chịu đựng nỗi đau.

Nhìn thấy gương mặt tiều tụy đi vì giả vờ mạnh mẽ của cô ấy, tôi chỉ muốn ôm thật chặt cô ấy vào lòng.

Ai ngờ được, vừa mới bước đến một bước đã bị cô ấy kề thanh đao Trấn Yêu vào cổ.

“Tạ Lan, em đã nói với anh rồi, nếu có chết thì cũng phải là em chết trước!” Thùy Họa vẫn lạnh lùng nói.

“Chuyện này sẽ không xảy ra một lần nữa đâu.

” Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy nói.

Bây giờ tôi đã hiểu ra rằng, đôi khi sự im lặng còn tổn thương người khác hơn là sự chia ly.

Tôi không muốn bi thương giống như Đạo Tổ vậy, cùng lúc làm tổn thương cả Phá Quân và Nữ Đế Cửu U.

Phá Quân đã vì ông ấy mà vác đao xuống Âm Ti, còn Nữ Đế Cửu U lại vì ông ấy mà nhảy xuống sông Vong Xuyên, nỗi đau thương của bọn họ không chỉ đến từ cái chết của Ma Đạo Tổ Sư mà còn vì sự im lặng của ông ấy.

“Anh hiểu được thì tốt.

” Nói xong, Thùy Họa cất đao đi.

Sau khi sát ý mất đi, tình cảm bắt đầu trào dâng vô bờ, những giọt nước mắt cứ trào ra từ đôi mắt đen tròn của cô ấy.

Tôi nhân cơ hội kéo cô ấy vào lòng, ôm chặt lấy, rồi hôn lên mặt, hôn đi hết những giọt nước mắt của cô ấy.

Chúng tôi hôn nhau say đắm, tình cảm mãnh liệt như thể thủy triều dâng mãi không rút vậy… Cho đến khi A Lê từ Kiêm Hà biết được rằng tôi đã tỉnh trở lại, xông vào quân trướng để gặp tôi, mới cắt ngang sự triền miên giữa tôi và Thùy Họa.

“A! Ta không cố ý đâu.

” A Lê che mặt chạy ra khỏi phòng.

Cô ấy vừa chạy ra, Thùy Họa lập tức thoát khỏi vòng tay của tôi.

Ngẩng đầu nhìn trời thở dài, vẻ mặt buồn bã, nhàn nhạt nói: “Tạ Lan, lần này em bị anh hại thảm rồi.

” “Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Danh tiếng của Phá Quân đã bị hủy trong phút chốc.

” “…” Tôi đã đem chuyện xảy ra dưới Âm Ti nói hết một lượt với Thùy Họa, và cả những việc của Ma Đạo Tổ Sư năm đó.

Thùy Họa có kí ức của Phá Quân, nên khi nghe tôi nói về nguyên nhân Ma Đạo Tổ Sư đến Âm Ti để tham gia cuộc hẹn và mọi chuyện xảy ra với ông ấy thì buồn thương vạn phần, bởi nguyên nhân Phá Quân mang đao xuống Âm Ti là vì chuyện này.

“Nữ Đế Cửu U vì Ma Đạo Tổ Sư mà nhảy xuống sông Vong Xuyên, tình cảm sâu nặng này không hề kém so với Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn.

” Cuối cùng tôi đã nói.

“Nên ý của anh là Ma Đạo Tổ Sư nên cưới cả hai người luôn đúng không?” Thùy Họa nói.

Tôi vừa định gật đầu, thì phát hiện sát ý trong ánh mắt của cô ấy, làm tôi nhớ đến đêm cô ấy ngồi mài đao.

Vội vàng thay đổi chủ đề, hỏi về trận chiến giữa Dã Tiên.

Trận quyết chiến này đã đánh hết hai ngày một đêm, đệ tử Ma Đạo đã chiến tử hết năm ngàn người, trong số đó có ba ngàn người thuộc quân đoàn oan hồn dưới trướng Thùy Họa, có thể nói là thương vong nặng nề.

Nếu không phải có trận pháp kiềm hãm của Khương Tuyết Dương, đệ tử Ma Đạo sẽ còn có nhiều thương vong hơn nữa.

“Em thì sao? Có phải lại thiêu đốt thần hồn mà tham chiến nữa đúng không?” Tôi hỏi.

“Không có, chủ yếu vết thương của em nằm trên thân thể, thần hồn không bị hao tổn.

" “Anh không tin, mau cho anh xem xem.

Bình Luận (0)
Comment