Khương Tuyết Dương sau khi thoát khỏi Phong Dương trận thì tụ họp với chúng tôi, vung thanh kiếm Pháp Sư Trai Trám lên, triệu hồi ra rất nhiều ảo ảnh của Phong Long, chúng vừa giết địch vừa dùng sức thổi mùi máu tanh ở đây ra xa.
Sau trận chiến khốc liệt, máu thịt ngổn ngang, xác xương chồng chất như núi.
Hủy Diệt Cự Long đã tiêu hao rất nhiều thần niệm, cứ tiếp tục như vậy khiến tôi cảm thấy như linh hồn mình bị rút cạn.
Thời gian duy trì Hủy Diệt Cự Long có hạn, cho nên nhân lúc nó chưa tan biến, tôi phải tiêu diệt được Ngạo Hàn bằng mọi giá! Hiện giờ hai pháp trận lớn của Ma đạo đã ngừng hoạt động, nếu không giết được Ngạo Hàn thì bại trận với Ma đạo chỉ là chuyện sớm muộn.
Cuối cùng Ngạo Hàn gào lên một tiếng, một miếng vảy rồng màu đen to như chiếc bánh xe đã rơi ra.
Vảy của Băng Giáp Giác Ma Long có màu xanh lam, còn vảy rồng màu đen là do chiến giáp Yêu Nhiếp Hoàng Tuyền biến đổi mà thành, điều này chứng tỏ Phong Bạo Cự Long của tôi đã phá vỡ lớp phòng ngự của chiến giáp Yêu Nhiếp Hoàng Tuyền và làm Ngạo Hàn bị thương.
Nhưng tôi lại không hề cảm thấy vui mừng, bởi vì hào quang của Hủy Diệt Cự Long cũng bắt đầu mập mờ, đây cũng chính là dấu hiệu của việc nó sắp tan biến.
Không chỉ vậy, thần niệm của tôi cũng như ngọn đèn sắp cạn dầu, sợ rằng tôi sẽ mất đi khả năng kiểm soát Hủy Diệt Cự Long trước khi nó hoàn toàn biến mất.
"Tạ Lan!" Kiêm Hà đột nhiên gọi tên tôi, sau đó nói: "Chỉ mong lòng anh như lòng em!" Một luồng thần niệm vô cùng thuần khiết tuôn ra từ cơ thể cô ấy, tất cả đều bị tim ma của tôi hút sạch.
Số thần niệm này đều là do Kiêm Hà dùng máu từ trái tim của cô ấy luyện thành, sau khi đưa tất cả thần niệm cho tôi, trái tim của cô ấy cũng ngừng đập ngay lập tức, đồng thời rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Chỉ là lúc đó tôi không hề hay biết việc này, thậm chí tôi còn không phát giác ra đôi mắt của cô ấy đã trở nên ảm đạm vô hồn, chỉ biết rằng cô ấy cứ đứng ngây người ở đó nhìn về phía tôi.
Nhờ có thần niệm mà Kiêm Hà tiếp sức, tôi lại có thể kiểm soát được mọi hành động của Hủy Diệt Cự Long, nhân lúc nó chưa tan biến, tôi liều mình tung ra đòn cuối, cùng lắm thì ngọc nát đá tan.
Ngạo Hàn lại gào lên thảm thiết, lần này hắn đã bị Hủy Diệt Cự Long tấn công vào chỗ hiểm của vảy ngược.
Hai miếng vảy bảo vệ vảy ngược lần lượt rơi ra, một miếng là chiếc vảy màu đen là do chiến giáp Yêu Nhiếp Hoàng Tuyền hóa thành, miếng còn lại là chiếc vảy rồng màu xanh lam của chính hắn.
Lúc này, chỗ hiểm vảy ngược của Ngạo Hàn đã hoàn toàn lộ ra trước mắt ! "Nguyệt Thần Chi Tiễn!" A Lê hét lên một tiếng, một mũi tên xuyên qua không trung, đâm thẳng về phía vảy ngược của Ngạo Hàn.
Lúc Ngạo Hàn vẫn đang quằn quại trong thống khổ thì A Lê đã khóa chặt các khí cơ lại, mũi tên đâm thẳng vào chỗ hiểm vảy ngược của hắn.
Vảy ngược là điểm giao của khí huyết toàn thân, vảy ngược bị thương, huyết long của băng long Ngạo Hàn lập tức phun ra, tạo nên một cơn mưa máu giữa không trung.
Sinh khí nhanh chóng bị rút cạn, sau khi gào lên một tiếng kêu thảm thiết, long hồn đã thoát ra khỏi xác và chạy về phía một ngôi đền lớn.
Đúng lúc này, Khương Tuyết Dương đọc lên lời chúc phúc của Phong Thần: "Hảo phong bằng tá lực, tống nhĩ thượng thanh vân!" Lời chúc phúc của Phong Thần toàn bộ đều ứng nghiệm trên người Thùy Họa, chớp mắt cả người cả đao cô ấy liền biến thành một luồng tia sáng màu đen, đuổi về phía linh hồn của Ngạo Hàn đang chạy trốn.
Long hồn nhanh như chớp, nhưng long hồn của Thùy Họa nhờ có lời chúc phúc của Phong Thần thậm chí còn nhanh hơn.
Khi long hồn sắp tiến vào khu vực bảo vệ của ngôi đền, Thùy Họa liền rút đao ra.
Thiên Địa Giao Chinh, Âm Dương Lưỡng Đoạn.
Vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Ngạo Hàn sắp hồn phi phách tán, thì trong miếu đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài nặng nề.
Sau đó, một lá cờ đầy màu sắc bay ra từ trong miếu, hút lấy long hồn của Ngạo Hàn vào trong đó.
Nhìn thấy lá cờ sặc sỡ này, tôi liền chắc mẩm hôm nay sẽ không giết được Ngạo Hàn, bởi vì lá cờ này đã từng xuất hiện một lần trong lịch sử rồi.
Vào cuối thời Ân Thương, Trụ Vương Đế Tân đã đề ra một bức thơ tục tĩu có ý trêu cợt dâng lên Nữ Oa Nương Nương.
Sau đó, Nữ Oa đã tế lên Cờ Triệu Yêu, cho gọi ba tiểu yêu nơi gò Hiên Viên xuống trần gian mê hoặc Trụ Vương, hủy diệt nhà Thương.
Mà lá cờ rực rỡ trước mắt này chính là Cờ Triệu Yêu.
Khoảnh khắc Nữ Oa hiện thân cũng là lúc cuộc chiến tạm thời ngừng lại.
Yêu tộc Dã Tiên hô lớn thánh chương của Nữ Oa Nương Nương, hướng về phía miếu thờ quỳ lạy một cách vô cùng thành kính, trong khi phía đệ tử Ma đạo lại im lặng như tờ.
Tôi không cam lòng nếu cuộc chiến cứ như vậy mà kết thúc.
Có vẻ Dã Tiên đã chịu thương vong nghiêm trọng, đến Ngạo Hàn cũng bị hủy đi nhục thân, nhưng nếu Ma đạo dừng tay ngay lúc này, thì sẽ mãi mãi không có cơ hội quay lại nữa.
Hai mươi tám ngàn đệ tử Ma đạo từ Hàn Hoang, nay đã tổn thất hơn nửa.
Lần trở về này thương tích đầy mình, thử hỏi lần sau còn phải chờ đến bao giờ ? Tôi bèn sải bước về phía miếu thờ, ngay trước mặt hàng vạn Dã Tiên.
"Tạ Lan, cậu đi thật à?" Khương Tuyết Dương ở sau lưng tôi hô lớn.
"Tôi đã từng nói, tôi muốn đánh cược một phen.
" Tôi có thể cảm nhận được, lần xuất hiện này chỉ là phân thần của Nữ Oa, nếu bản tôn đích thân đến đây, ắt phải có thần quang xuất hiện ở đại miếu.
Vì vậy tôi có đủ tư cách để đánh cược với bà ta.
Khương Tuyết Dương còn định nói gì đó, nhưng đã bị Thùy Họa ngăn lại.
"Cứ để anh ấy đi!" "Như vậy sẽ mất mạng đó.
" Khương Tuyết Dương thở dài một hơi rồi nói.
"Không sao, lần này tôi cho phép anh ấy chết trước!" Thùy Họa đáp.