Từ khi Phong Thần quét sạch các bức tượng của ngôi đền bằng cơn cuồng phong, ngôi đền lớn đó đã được xây dựng lại một lần nữa, sự nguy nga lộng lẫy có thể so sánh với bất kỳ điện thờ nào trong nhân gian.
So với lần trước tôi tới ngôi đền, không khí ngột ngạt hơn rất nhiều, nhiều hơn gấp mấy lần hơi thở thần thánh, lý do nằm ở điện thờ Nữ Oa Nương Nương.
Kể từ sau khi Ngạo Hàn làm thủ lĩnh Dã Tiên, xây dựng đền thờ cho Nữ Oa, quy mô có thể so sánh với Tam Thanh Đại Điện của đạo môn.
Hiện giờ trong ngôi đền không có ai, tất cả Dã Tiên đều xuống núi tham chiến.
Đi trêu trọc sự tôn nghiêm của một vị thần, tôi cũng rất lo lắng, nhưng phẫn nộ nhiều hơn.
Phong Thần hiển linh, là vì ngài ấy đã coi mình là một phần tử Ma đạo, thậm chí sự sinh tử tồn vong của Ma đạo trong lòng của ngài, còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.
Cơn cuồng phong sau khi quét sạch ngôi đền lần này, bà ta trực tiếp chọn Chư Thần Hoàng Hôn để bắt đầu thử thách sinh tử.
Dã Tiên đối với Nữ Oa là gì? Không là gì cả! Nữ Oa là thần Thượng Cổ, thành đạo trước thời Hồng Hoang, ngay thời Hồng Hoang bà ta đã từ bỏ quyền trông coi với Yêu tộc, cắt đứt nhân quả với thế gian.
Nhưng bây giờ thế giới Hồng Hoang đã rút lui khỏi võ đài lịch sử, đạo trường của Nữ Oa cũng không còn xuất hiện ở nhân gian nữa.
Nói trắng ra, Yêu Tộc nhân gian và bà ta không hề có một chút liên quan, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn tới ma đạo của tôi.
Nếu không phải Ma đạo tổ sư truyền lại lục đạo, thì làm sao tu hành chi pháp Dã Tiên? Cho nên Dã Tiên tôn thờ bà ta, chẳng qua là kiếm cái cớ phán xuất ma đạo của bản thân mà thôi.
Lần này Nữ Oa giành lại quyền kiểm soát Yêu Tộc chỉ vì hợp tác với Thiên Đạo giáng họa xuống nhân gian, lợi dụng Dã Tiên làm con tốt thí.
Nữ Oa chưa bao giờ là lương thần, thật đáng buồn khi làm con tốt thí của bà ta, ngay cả ba con đại yêu được bà ta lợi dụng lúc đầu cũng chẳng có kết thúc tốt đẹp.
Với lời hứa trước khi lợi dụng sẽ cho cáo chín đuôi ba con đại yêu được chính quả, làm chúng nó tàn phá giang sơn của Trụ Vương.
Nếu như biết chính quả đối với đại yêu mà nói thì đáng để đặt cược với sinh mệnh, đương nhiên ba con đại yêu này không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Nếu như không phải Nữ Oa gợi ý, chúng nó làm sao dám tàn phá Triều Cương.
Nhưng sau khi sự thành, Nữ Oa không giữ lời, thay vào đó đổ lỗi cho chúng nó giết người vô tội, tự mình bỏ đi, để ba con đại yêu bị Nhân Đạo Khương Thượng giết.
Dã Tiên giờ cũng vậy, thật tiếc chúng nó vẫn cúi đầu tôn thờ bà ta.
Nếu như Nữ Oa thực sự để mắt tới chúng, thì làm sao nhẫn tâm nhìn chúng nó thương vong nặng nề như vậy, tới lúc Ngạo Hàn chỉ còn lại thần hồn thì mới ra tay? Trong vô thức, tôi mang đầy lòng oán hận tới trước đền thờ Nữ Oa.
Ngôi đền cao lớn uy nghiêm, sừng sững giữa đất trời.
Thà nói rằng nó trang trọng linh thiêng, còn hơn nói rằng nó lạnh lẽo xơ xác tiêu điều.
Tôi bước từng bước về phía trước lối đi, cuối cùng cũng tới cổng chính đền.
Trong đền ánh sáng lờ mờ, yêu khí dày đặc, tượng Nữ Oa Nương Nương thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh nến.
Nhân Đạo Xà Thân, dung mạo bán thân trên thật xinh đẹp mỹ miều, thảo nào Trụ Vương bị cô ả mê hoặc.
Tôi đang định bước vào, ngay lập tức cảm thấy có thần niệm sát khí từ trong ngôi đền tràn ra.
Làm tôi cảm thấy như đang đứng trước vực thẳm, chỉ cần tiến thêm một bước, thì lập tức tan xương nát thịt.
Vị thần Thượng Cổ, chí cường thiên tôn cấp bậc Đạo Tổ.
Nếu bà ta muốn giết tôi, chỉ cần niệm một đạo.
Nhưng tôi biết, trước khi tôi bước vào ngôi đền bà ta không dám giết tôi.
Nguyên nhân là bởi, ma đạo của tôi vẫn còn hai vị thiên tôn tại thế.
Bà ta dám ra tay với tôi, hai vị ma đạo thiên tôn cùng hợp sức tạo Ngọc Thạch Câu Phần cũng đủ hủy hoại đạo hành bà ta.
Nữ Oa rất mạnh, nhưng thiên tôn ma đạo của tôi đủ ngông cuồng.
Ma đạo thiên tôn không nhiều, có thể tồn tại cho tới bây giờ, bản thân cũng là kẻ rất mạnh trong thiên tôn.
Bà ta không thể giết tôi ở ngoài, nhưng có thể tạo vùng cấm cho tôi, đền thờ này chính là vùng cấm bà ta thiết lập cho tôi.
Nếu tôi dám bước vào vùng cấm, Ma đạo thiên tôn cũng không có cách nào tìm bà ta báo thù, vì Thiên Đạo cho phép bà ta làm như vậy.
Thần có sự tôn nghiêm của thần, bất khả xâm phạm, nếu tự tiện xâm phạm chẳng khác nào tôi tự đi tìm tới cái chết.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Tạ Lan bái kiến Nữ Oa Nương Nương.
” Tôi bái bà ta ở cửa cùng đệ tử, nhưng tôi không quỳ xuống.
Làm Ma đạo tổ sư, tôi có thể hành lễ như vãn bối, nhưng không tùy tiện quỳ xuống.
Vì, Chư Thần khắp trời đất này, người đáng để tôi quỳ bái đâu có nhiều.
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ ngôi đền, cùng với đó là sự khinh thường.
Tôi hít một hơi thật sâu, nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Xin Nữ Oa hãy hồi lại phân thần, đừng can thiệp và cuộc chiến của Dã Tiên và Ma đạo”.
Hỏi xong, ngôi đền càng thêm sự im lặng chết chóc.
“Đại miếu này phong mười tám ấn, ta đâu tới một mình ?" Im lặng hồi lâu, mới có giọng nói phát ra từ ngôi đền.
Giọng nói chứa đựng đầy sự tức giận, một từ một sát khí, làm cho ngũ cảm lục giác của tôi thành mớ hỗn độn, liên tục lùi vài bước để trấn tĩnh lại.
“Oa Hoàng bệ hạ sớm cắt đứt mọi nhân quả với nhân gian, thật sự không nên xen vào việc của nhân gian.
” Tôi nói to với giọng điệu chừng mực.