Mộ Dung Nguyên Duệ thật thông minh, ngay khi nghe tôi nói rằng tôi đã nhìn thấy nhân duyên của cô ấy trên đá Tam Sinh, ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi vẫn là đoán sai tâm tư của cô ấy.
“Tuệ cập tất thương, Tình thâm bất thọ.
Thông minh quá sẽ tự làm hại bản thân, tình nặng quá thì không dài lâu.
Cô là Thiên Thần chuyển thế, có sự dây dưa của tình duyên, nhất định sẽ bị tình duyên tích lũy.
Vì vậy, ta mới đặc biệt đưa cô đến để soi đá Tam Sinh.
” Tôi nói.
“Ha Ha, soi rồi thì đã thế nào.
Nhân duyên chỉ tâm cảnh bậc tu vi Thiên Tôn mới có thể chặt đứt.
” Mộ Dung Nguyên Duệ cười lạnh nói.
“Không, chỉ cần ta và cô đồng thời thề trước đá Tam Sinh cắt đôi tình duyên, thì dây nhân duyên này sẽ được hóa giải.
Ma Đạo nghèo rớt mồng tơi, ta cũng không có gì cho cô, chỉ đành lấy cái này để đổi cỏ Long Diên của Côn Lôn các cô thôi.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nghe xong im lặng một lúc, chiếc mặt nạ thanh đồng lạnh lẽo đã che đi biểu cảm trên gương mặt của cô, tôi cũng nhìn không rõ những suy nghĩ trong lòng cô ấy.
“Nếu cô không tin, có thể xem trước nhân duyên của cô.
” Tôi nói.
“Được.
” Nói xong, Mộ Dung Nguyên Duệ đi đến trước mặt đá kiếp này.
Khi cô ấy đi soi nhân duyên kiếp này trên đá Tam Sinh, tôi theo bản năng mà tránh xa cô ấy.
Hiện tại, tôi đã nửa thân thương tật, nhỡ đâu cô ấy nhất thời xúc động mà ra tay với tôi, thì sẽ là một việc chết người đấy.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, tâm trạng của tôi vạn phần căng thẳng.
Lúc đầu Mộ Dung Nguyên Duệ xem còn rất bình tĩnh, khi những cảnh tượng thay đổi dần dà, thì cơ thể cô ấy bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Đợi đến khi cảnh cuối cùng xuất hiện, đạo bào trên người cô ấy không cần gió vẫn tự lay động.
Sát ý từ cơ thể cô ấy đột ngột bạo phát, tôi chưa từng thấy qua sát ý nào mạnh đến vậy.
Phải qua một lúc lâu sau, sát ý từ từ lắng xuống, sau đó Mộ Dung Nguyên Duệ mới chậm rãi xoay người lại.
Đôi mắt tách bạch tròng đen tròng trắng nhìn chằm chặp vào tôi, hốc mắt chứa đầy nước mắt lấp lánh.
“Ngươi… qua đây cho ta.
” Mộ Dung Nguyên Duệ giơ ngón tay trắng ngọc ngà lên, khẽ run, chỉ vào tôi nghiến răng mà nói.
“Có gì từ từ nói.
” Tôi vội vàng xua tay, giờ khắc này cô ấy đang rất tức giận, tôi mà qua đó thì chẳng khác gì tự tìm đường chết cả.
Tôi vừa dứt lời, thì Mộ Dung Nguyên Duệ lập tức di chuyển đến trước mặt tôi, vốn dĩ tôi có thể tránh được, nhưng khi nhìn thấy những giọt lệ trong mắt cô ấy, sững sờ không tránh không né.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang sắc từ cô ấy, rồi cả thế giới lại im bặt.
Ai dà, chuyện đã dự liệu được từ trước.
Một cảnh tượng hoang đường trên đá Tam Sinh, đánh tôi đã được xem là nhẹ lắm rồi.
Đã thế vào lúc đó cô ấy là Thiên Tôn rồi, Thiên Tôn không thể nhục, càng không thể như thế kia được… “Có phải ngươi đã giở trò gì đúng không?” Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn chưa nguôi giận.
Câu này tôi cũng đã hỏi qua Cửu U Nữ Đế, nhưng câu trả lời của cô ta là một tràng cười đến điên cuồng.
“Đá Tam Sinh vốn được Hậu Thổ Nương Nương dùng Tam Sinh Quyết với pháp lực vô thượng mà hóa thành, quản lý nhân duyên luân hồi, cô nghĩ với bản lĩnh của ta thì có thể thay đổi dây nhân duyên sao?” Tôi nói.
Mộ Dung Nguyên Duệ trầm mặc, cô ấy đương nhiên biết tôi không có bản lĩnh đó.
“Kết quả không quan trọng, chỉ cần chúng ta đồng thời chặt đứt ý nghĩ đó, thì cảnh tượng trên đá Tam Sinh sẽ không xảy ra nữa.
” Tôi nói.
Nói xong, tôi tự mình đi đến trước đá Tam Sinh trước, theo đó Mộ Dung Nguyên Duệ và tôi đã đứng cạnh nhau.
“Phải làm thế nào?” Mộ Dung Nguyên Duệ hỏi.
“Ta cũng không biết, đoán rằng phải đọc một đoạn thơ có dự đoán sự ly biệt mới được.
” Về bài thơ tình liên quan đến ly biệt giữa nam nữ, trong lịch sử có rất nhiều bài, mà bài nào cũng khiến người ta buồn vô tận.
Lúc này tôi cùng Mộ Dung Nguyên Duệ đều rơi vào trầm tư.
Muốn tạm biệt, phải chọn một bài phù hợp nhất với mối quan hệ của tôi và cô ấy.
Nhưng tôi đã tìm hết các bài thơ ly biệt trong lịch sử, cũng không tìm được một bài phù hợp nhất.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể sửa lại một bài thơ văn của Thôi Giao thời Đường, rồi đọc lên.
Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm trần, Côn Lôn Dao Trì ngộ chung thân.
Nhất nhập Đạo môn thâm tựa hải, Tụng thử Mộ Dung tự lộ nhân.
Tức là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm trần, Côn Lôn Dao Trì không chốn dung thân.
Vừa vào đạo môn đã sâu như biển, từ đây Mộ Dung là người qua đường.
Bài thơ này tuy không đủ chân thành nhưng cũng có thể coi là sự thật, đây cũng là điều tôi nghĩ trong lòng.
Đọc xong, tôi lén nhìn về Mộ Dung Nguyên Duệ, phát hiện nước mắt của cô ấy đã chảy ra, hai dòng long lanh chảy xuống mặt nạ thanh đồng lạnh giá.
Trái tim tôi rung động một chút, hối hận muốn chết.
Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi, bài thơ ly biệt đã đọc ra, thì không thể thu hồi lại được nữa.
Sau khi tôi đọc xong, Mộ Dung Nguyên Duệ cũng từ từ mở miệng: Hữu sở tư, Nãi tại Côn Lôn nhai.
Thái thượng vong tình, Tố thủ tuệ kiếm trảm tình ti .
Tình ti thôi phát như thảo mộc, Thôi thiếu chi, Đương phóng dương kì hôi.
Tụng kim dĩ vãng, Vật phúc tương tư, Tương tư dữ quân tuyệt.
Dịch nghĩa rằng:Có suy nghĩ, ở tại vực Côn Lôn.
Thái thượng quên tình, tay không tuệ kiếm chém tơ tình.
Tơ tình thôi thúc mọc như cỏ cây, đốt hết chúng, để gió thổi bay tro.
Từ nay về sau, không tương tư nữa, dứt tương tư với người.
Khi đọc đến câu cuối cùng, giọng của Mộ Dung Nguyên Duệ đã nghẹn ngào, trên mặt nạ thanh đồng cũng đẫm nước mắt.