Bây giờ cách thời gian phùng ma vẫn còn sớm, tôi và Thùy Họa bèn cùng nhau tản bộ dọc bờ biển.
Gió thổi mát rượi, mang theo cả hơi mặn của biển.
Hiếm hoi lắm mới có được lúc yên tĩnh như vậy.
"À, anh lấy được Cỏ Long Diên bằng cách nào vậy? Mộ Dung Nguyên Duệ dễ thương lượng vậy sao?" Thùy Họa đột nhiên hỏi tôi.
Nếu là trước đây, tôi sẽ không giấu giếm gì mà kể hết với cô ấy, nhưng sau khi xảy ra sự việc với Kiêm Hà, tôi thấy tốt nhất là giữ chuyện này trong lòng.
Dù sao lập trường của tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ khác nhau, sợi dây tình duyên cũng chỉ có tác dụng trước khi trở thành Thiên tôn, sau khi trở thành Thiên tôn nó sẽ mất đi giá trị.
"Anh đã từng cứu cô ấy một lần ở Đảo Bồng Lai, cô ấy cho anh Cỏ Long Diên coi như trả nợ, đơn giản vậy thôi.
" Tôi nói.
"Một thứ vô cùng hiếm có như Cỏ Long Diên mà Mộ Dung Nguyên Duệ lại dễ dàng đưa cho anh như vậy, chuyện này nhất định có ẩn tình.
" Thùy Họa nhìn tôi chăm chú.
"Đâu có, anh nói sự thật mà.
" "Được, tin anh một lần vậy, nếu như để em biết được giữa hai người có ẩn tình gì, đừng mong em tha thứ cho anh.
Dù sao giúp chồng dạy con vẫn là trách nhiệm của em.
" Thùy Họa nghiêm túc cảnh cáo.
"Trọng trách của em e là không chỉ có mỗi giúp chồng dạy con đâu nhỉ?" Đã gần bảy năm kể từ khi tôi kết hôn với Thùy Họa.
Tôi vẫn còn nhớ đêm hôm đó ở thôn Hạ Bá, tôi còn đang ở trên tế đàn cổ dâng hương cho cô ấy, miệng lẩm nhẩm tế văn mà Bạch Hà Sầu viết.
Lúc đó tôi thực sự vô cùng hoang mang sợ hãi, vì để sống sót nên đành phải cầu hôn Hoàng Hà Nương Nương.
Đám cưới lớn ở thôn Bạch Vụ chấn động khắp bốn phương, cưới cô ấy vào nhà họ Tạ.
Sau đó xảy ra trận chiến ở đàm Cửu Long, chứng kiến cô ấy bị người của đạo môn liên thủ tấn công, bị trọng thương rồi phải ở ẩn.
Tôi học đạo ở Toàn Chân hai năm trời, sau khi xuất thế thì gặp biết bao nhiêu tai họa, đợi đến lúc chúng tôi trùng phùng ở Sơn Hải Quan đã là một năm sau đó.
Trong trận chiến ở núi Không Minh, tôi lại bị mắc kẹt trong huyền quan của Huyễn Ma tận ba năm.
Vợ chồng ở nhân gian có quy tắc bảy năm, mà trong bảy năm này, số lần tôi ngủ cùng Thùy Họa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, gặp ít xa nhiều, chưa kể còn có những lần sinh ly tử biệt.
- Giải thích "quy tắc bảy năm" ý nói vào năm thứ bảy sau khi kết hôn, vì vợ chồng đã quá quen thuộc với nhau, không còn lãng mạn và kích thích như lúc đầu, nên được gọi là giai đoạn nguy hiểm trong hôn nhân.
Hết giải thích.
Khi tôi nghiêm túc nhắc tới chuyện này với Thùy Họa, khuôn mặt lạnh tanh của cô ấy đột nhiên lộ ra một chút xấu hổ.
"Ma đạo cần có tướng quân anh dũng oai phong, nhưng Tạ Lan này không cần.
" Tôi nói.
"Vậy anh cần cái gì chứ?" "Anh cần sự dịu dàng của em.
" Thùy Họa trầm ngâm một lúc lâu, lộ ra vẻ ngập ngừng xấu hổ, sau đó chủ động vòng tay ôm lấy eo tôi, mắt nhắm chặt bày ra dáng vẻ cho tôi muốn làm gì thì làm.
Tôi không hành động ngay, mà muốn ngắm nhìn sự dịu dàng cô ấy dành riêng cho mình.
Chờ hồi lâu không thấy động tĩnh, cô ấy liền hé mắt ra nhìn, trong mắt còn có chút hậm hực.
Sau đó, cô ấy liền chủ động tặng cho tôi một nụ hôn.
Thùy Họa vốn là âm hồn, viền môi băng giá, hơi thở lành lạnh, nhưng tôi lại không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm nhận một vẻ đẹp tươi mới lạ thường, mùi vị vô cùng đặc biệt.
Chúng tôi ôm nhau hôn thật sâu, ngày càng trở nên gợi tình hơn, sau đó tôi ôm chặt lấy eo cô ấy, tìm một chỗ kín đáo giữa những tảng đá trên bãi biển và bắt đầu cởi bỏ bộ giáp của cô ấy, cho đến khi trên người cô ấy chỉ còn lại một chiếc nội y.
Làn da chạm vào nhau, hơi thở như hòa quyện làm một, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Cơ thể mát lạnh của Thùy Họa càng đúng với câu thơ Băng Cơ Ngọc Cốt, Thanh Lương Vô Hãn, khiến tôi vừa chạm vào làn da mềm mại ấy đã quyến luyến không rời.
Tôi vòng tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô ấy, tình nồng ý đượm, bàn tay di chuyển từ từ xuống dưới thân cô ấy.
Thùy Họa vốn rất nhạy cảm, vội lấy tay chặn lại, véo mạnh vào mu bàn tay của tôi.
"Anh muốn thừa nước đục thả câu đấy à?" Thùy Họa trầm giọng nói.
Nghe thấy giọng nói của cô ấy khiến tôi càng khó lòng kìm nén, bèn nhanh chóng rút tay ra rồi ôm chặt cô ấy vào lòng.
Thùy họa cố giãy ra nhưng không được, đành phải để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.
Dù thân là tướng quân anh dũng đại sát tứ phương, nhưng suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một cô gái.
Động tình cũng có cái hay của nó.
Lúc đầu toàn thân cô ấy còn run rẩy, cắn răng chịu đựng, cuối cùng chỉ có thể thở dài mà cùng tôi trầm luân.
Tiếc là âm dương khác biệt, tôi và cô ấy chỉ có thể làm vậy để thỏa mãn cơn khát trong lòng.
Đến khi cô ấy mang lại quân trang, sắc ửng hồng trên mặt vẫn chưa phai đi.
"Trước khi cuộc chiến ở Âm Sơn kết thúc, đừng có trêu chọc em nữa.
" Thùy Họa trừng mắt nhìn tôi nói.
"Vì sao vậy?" "Mất cả hồn rồi thì sao giết nổi địch?" Tôi cười không ngừng được, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Sự đáng yêu này của Thùy Họa chỉ thuộc về tôi, kẻ khác đừng hòng thấy được.
Hoàng hôn dần buông xuống, ước gì tôi và cô ấy có thể ở lại đây để cùng nhau thưởng trăng.
Tuy nhiên thời điểm phùng ma đã đến, chúng tôi phải nhanh chóng đến cổng Uy Viễn ở Sơn Hải Quan.
Trước cổng Uy Viễn vài dặm có một ngã tư, lúc này tôi và Thùy Họa đang đứng ở chỗ này để chờ đợi.
Trên thế gian tuy nhiều cô hồn dã quỷ, nhưng phần lớn đều bị gió thổi mưa đập mà tan biến, kẻ có thể đến được đây một là chấp niệm quá sâu, hai là người có phúc đức hoặc là người có ý chí rất kiên trì.
Càng gần lúc phùng ma, ở giữa ngã tư nổi lên từng trận âm phong.