Kinh ngạc bởi điều này, tôi nhận thấy có không biết bao nhiêu đạo thần niệm hạo tiến thẳng về hướng này, trong đó quá nửa là đến từ Âm Ti.
Tử thần là Âm thần, Thùy Họa phong ấn linh hồn của Âm Thần trong nhân gian, có ảnh hưởng tới Âm Ti không thua gì Âm Sơn Tổ Sư lúc đầu, cho nên người của Âm Ti rất chú trọng tới việc Thùy Họa phong thần.
Thời gian đã điểm, tôi bắt đầu tụng bài tế văn dài phong thần.
“Ngô Dĩ Thiên Vi Phụ, Địa Vi Mẫu.
Ngô Cư Kỳ Trung, Thường Như Xích Tử.
Nhật Vi Công Tào, Nguyệt Vi Sổ Chủ.
Lôi Công Điện mẫu, Tại Ngô Tiền Hậu.
Phong Bác Vũ Sư, Tại Ngô Tả Hữu.
Lục Giáp Trực Phù, Châu Vũ Vây Quanh.
” “Thanh Long Cư Ngô Hữu, Bạch Hổ Cư Ngô Tả.
Chu Tước Tại Ngô Tiền, Huyền Vũ Tại Ngô Hậu.
Hoàng Long Trấn Ngô Đầu, Thất Tinh Tại Ngô Thủ.
Ngô Cư Trung Cửu Cung, Thái Ất Vi Ngô Ngẫu.
Hữu Tam Tả Thất, Đới Cửu Lữ Nhất.
Nhị Tứ Vi Kiên, Lục Bát Vi Túc, Ngô Cư Kỳ Trung.
” “Nay ta có mặt tại đây! Hãy nhận sắc lệnh của ta” “Hôm nay, ta phong Lâm thị Thùy Họa làm Tử Thần, cấp cấp như luật lệnh.
” Tất cả những câu trên đều thuộc 12 quyền thần chú của phái Thái Thượng Tam Động.
Bài tế văn phong thần gần như hoàn thành, chỉ còn một câu chú cuối cùng, tuy nhiên chưa đợi tôi đọc ra, vạn vật của trời đất đã có chuyển biến lớn.
Sấm chớp liên tục, sét nổ loang loáng, Canh Phong tạt ngang qua, khiến những đám mây bị phá tan.
Tiếp theo đó là nguyên cả núi Trường Bạch đều bắt đầu rung chuyển, băng ở Thiên Trì bị phá vỡ.
Bầu trời phía trên vừa như muốn sụp đổ, vừa giống có sát khí hủy diệt vô hạn từ Cửu Thiên trút xuống.
Ầm ầm… Sấm sét đùng đùng vẫn không dứt.
Cửu Thiên ở trên, Tử Phủ Chân Lôi ngưng tụ thành một biển sấm sét, biển sấm sét nhanh chóng tạo thành từng dòng lốc sét xoáy.
Tiếp đó lốc sét xoáy bắt đầu dung hòa, hóa thành Tử Phủ Lôi Chùy cuồn cuộn màu tím đậm, treo ngay trên đầu tôi.
Tử Phủ Lôi Chùy này đừng nói là tôi, cho dù có là Thiên Tôn cực mạnh thì cũng không thể chống đỡ nổi.
Một khi giáng xuống, trốn không thể trốn tránh không thể tránh.
Cũng may, Tử Phủ Lôi Chùy treo mà không đánh, hình như đang đợi tôi hồi tâm chuyển ý, thu hồi sắc lệnh phong thần.
Tôi đứng trên đàn phong thần, tiếp nhận sự kinh hoàng của thức thần đang run rẩy, ánh mắt kiên định nhìn về phía Thùy Họa, không có chút thay đổi.
Thùy Họa cũng nhìn chằm chằm vào tôi, không chỉ có cô ấy, mà tất cả các đệ tử Ma Đạo đều hướng về tôi.
Ngoài họ ra, tôi cũng biết hai vị Thiên Tôn cuối cùng trong Ma Đạo đã gửi đến thần niệm, hơn nữa đang tăng tốc hướng về Thiên Trì bên này.
Phía đông, phía tây, hai ngôi sao băng kéo theo cái đuôi rực rỡ nhanh chóng hướng về đây.
Tôi biết, nếu như tôi đọc ra sắc lệnh, họ sẽ lấy cả mạng sống của mình ra ngăn chặn sự giết chóc của Tử Phủ Lôi Chùy.
Họ có thể hy sinh mạng sống vì tôi, nhưng tôi lại không đành lòng.
Sắc lệnh này vô cùng nặng nề, như muốn mắc kẹt trong cổ họng, một khi nói ra, có lẽ phần đời còn lại của tôi sẽ chìm đắm trong sự nuối tiếc mãi mãi.
Nhưng nếu như tôi bỏ cuộc việc phong thần, quả thật không cam tâm, chỉ hận Thiên Đạo bất công! Mỗi giây trôi qua đều rất dằn vặt, Cửu Thiên Thập Địa đang đợi tôi lựa chọn.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Không hiểu làm sao, trong không khí lại có mùi vị mặn đặc trưng của biển.
Ngửi thấy mùi vị này, tôi có cảm giác gì đó.
Đây là một tín hiệu, một tín hiệu mà ngay cả Thiên Đạo cũng không thể bỏ qua! Không chỉ mỗi mình tôi nhận được tín hiệu này.
Hướng Đông và Tây Bắc, hai ngôi sao băng mà Thiên Tôn Ma Đạo đã hóa thành bỗng nhiên ngừng chuyển động, sau khi sửng sốt một hồi họ từng người quay về vị trí trong hư không, trên trời dưới đất những thần niệm to lớn vì tôi phong thần mà lao tới tất cả cũng thu hết về.
Đồng thời, Tử Phủ Lôi Chùy treo ở trên đã trở lại thành biển sấm sét, sau đó biển sấm cũng tan biến.
Canh Phong ngưng thổi, tia sét tiêu tan, tiếng sấm dần biến mất, trời đất bình yên trở lại.
Quay về lúc đầu, âm dương hỗn loạn, nhưng cả Thiên Đạo cũng nằm trong kiếp nạn.
Tôi mở mắt ra, toàn thân nhẹ nhõm, sắc lệnh ngàn năm cuối cùng cũng thốt ra: “Sắc!” Sắc lệnh vừa hô xong, từ dưới đất bay lên vô vàn hắc khí, tụ quanh người Thùy Họa, số lượng vô kể nhập vào cô ấy.
Đám hắc khí này từ Cửu U tới, là tượng trưng của cái chết.
Hắc khí dường như vô tận, không ngừng đổ vào người cô ấy.
Thùy Họa nhắm mắt, vòng tay ôm vào lòng, hấp thụ toàn bộ đám hắc khí này.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng không còn chút hắc khí nào trên mặt đất, tới lúc này, trên người Thùy Họa đã bắt đầu thích phóng uy lực của thần.
Thùy Họa mở to đôi mắt, sức mạnh trong đôi mắt là vô hạn, bước những bước nặng trĩu, từng bước tiến tới Thần tọa.
Thùy Họa ngồi trên Thần tọa, thần thái trang nghiêm.
“Ta là Tử Thần”.