Sự an nguy của A Lê, nỗi nhục Sơn Hải Quan của Ma Đạo, kiếp nạn của dân chúng từ phía bắc Trường Thành đến Âm Sơn, những điều này như ba ngọn núi lớn đè ép trong tim tôi vậy.
Nếu như Thùy Họa không quay về, Ma Đạo chỉ có thể đánh một trận phòng thủ chứ không thể tiến quân lên Bắc.
Quan trọng hơn hết là, tôi còn không thể đến thành Chết Oan để thăm dò tình hình.
Cửu U Nữ Đế đã trảm đứt nhân quả với Ma Đạo, thành Chết Oan tuy không thuộc sự quản lý của Âm Ti, nhưng vẫn là vương thổ của Cửu U Nữ Đế.
Bà ấy có thể nhẫn nhịn cho Thùy Họa đến thành Chết Oan, nhưng tôi thì bà ấy không thể.
Cũng giống như chơi cờ tướng vậy, xe, mã, pháo có thể tùy ý công đánh lẫn nhau, nhưng tướng soái thì không được vượt ranh giới, nếu vượt ranh giới là xem như gian lận phạm quy, như vậy bà ấy chắc chắn sẽ đối phó tôi.
Với bản lĩnh của Cửu U Nữ Đế thì bóp chết tôi cũng không khác gì bóp chết một con kiến vậy.
Cho dù là không giết tôi, chỉ là nhốt tôi đến khi thời đại Mạt Pháp kết thúc, thì Ma Đạo cũng sẽ chẳng còn lại gì.
Tôi không thể đến thành Chết Oan giúp Thùy Họa thoát thân, Khương Tuyết Dương cũng không thể rời đi, chỉ còn sót lại mỗi một Kiêm Hà, mà Kiêm Hà lại mà Huyễn Ma chi thể, càng không thể tách rời khỏi sự bảo vệ của Ma Đạo, chỉ có thể sống nhờ dưới thể chế của Ma Đạo.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi.
“Cậu cũng không cần quá lo lắng cho Thùy Họa, cô ấy được phong thần thành công có thần vị Tử Thần, Âm Ti đang có nạn Huyết Hải Phù Đồ, Quỷ đế không ra tay, ai dám ngăn cản cô ấy?” Khương Tuyết Dương an ủi tôi nói.
“Âm Ti không chỉ có Ngũ phương Quỷ Đế, mà còn có 3 vị Lục đạo Giám sát sử, bọn họ cũng như Mạnh Bà vậy, không nằm trong kiếp nạn này.
” Tôi đáp.
Lục đạo ở đây chỉ Thần tiên đạo, Nhân gian đạo, Địa ngục đạo, Ngạ quỷ đạo, Tinh quái đạo và Yêu súc đạo, sáu đạo này ban đầu đều nằm trong luân hồi.
Trong đó, Thần tiên đạo chỉ người tu hành, sau khi Đạo môn hưng thịnh, giám sát sử của Thần tiên đạo coi quản người tu hành luân hồi bị Tổ sư của Nhân, Tiên hai đạo hợp lực trảm sát, nên từ đó về sau mới không nhập luân hồi nữa.
Sau này trận chiến phong thần nổ ra, Giám sát sử hai đạo coi quản Tinh quái, Yêu súc cùng tham chiến và đều mất trong tay của Ma đạo, từ đó Âm Ti chỉ còn lại mỗi Giám sát sử của ba đạo gồm Nhân gian đạo, Ngạ quỷ đạo và Địa ngục đạo đảm nhận nhiệm vụ.
Dường như lực chiến của Lục đạo Giám sát sử không xếp dưới Quỷ Đế, người nào cũng là Chí Cường Thiên Tôn, chỉ thính điều bất thính tuyên.
Tức là nghe theo điều động nhưng không phục tùng theo mệnh lệnh, vẫn giữ cái tôi, ý kiến cá nhân.
“Lục đạo Giám sát sử coi quản lục đạo luân hồi, cũng giống với Mạnh Bà vậy, sẽ không tự ý mà rời khỏi vị trí, trừ khi Âm ti ngay đến cả ba đạo còn lại này cũng không muốn nữa.
Tôi suy đi nghĩ lại, trong thời khắc này người làm khó Thùy Họa, cũng chỉ là người ở trong mười tám tầng địa ngục mà thôi.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Người nào trong mười tám địa ngục cơ?” Tôi hỏi.
“Tiền nhiệm của Tứ phương Quỷ đế Vương chân nhân, Vương Phương Bình.
”Vị Vương chân nhân này là vì chuyện năm đó Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn vác đao xuống Âm ti mới mất đi chức vị, đối với Phá Quân căm ghét vô cùng.
Ông ta nếu ra khỏi ngục, tất sẽ cùng Thùy Họa không chết không thôi.
“Ý của cô là Âm ti đã thả Vương chân nhân ra rồi sao?” Tôi hỏi.
“Thùy Họa phong thần là nỗi ô nhục của Âm ti, giờ đây Âm ti bắt tay với Âm Sơn chuyện xấu nào cũng xuống tay được, thả ra một Vương chân nhân thì cũng có khó khăn gì?” Khương Tuyết Dương nói.
“Vương chân nhân thuộc bậc Thiên Tôn, Thùy Họa chắc chắn không phải đối thủ của ông ta.
”“Sớm đã không phải nữa rồi, ở dưới địa ngục chuộc tội ba ngàn năm, đạo thể Thiên Tôn cũng không thể chịu nổi.
Tuy ông ta không còn là Thiên Tôn, nhưng chiến lực của ông ta vẫn không dưới Thùy Họa.
”“Vậy bây giờ há chẳng phải Thùy Họa đang rất nguy hiểm sao?”“Vậy thì phải xem Âm ti dám trả giá bao nhiêu rồi, Tử Thần mà tức giận, thành Chết Oan sẽ bị phá, đối với Âm ti mà nói thì đây lại là một hiểm họa nữa.
”Trong thành Chết Oan thu nhận đều là lệ quỷ, oan hồn hoặc linh hồn tinh quái, nếu thành Chết Oan vỡ trận, tất cả bọn họ sẽ xông hết ra ngoài, đối với Âm ti đang trải qua nạn Huyết Hải Phù Đồ mà nói, thì đây chẳng khác gì đã nghèo còn gặp cái eo.
Tôi và Khương Tuyết Dương đang nói đến đây, một cỗ khí tức trong sự lạnh lẽo mang theo sát ý đột nhiên tràn vào Uy Viễn Đường, tiếp đó là Thùy Họa và Bạch Hà Sầu lần lượt hiện thân.
Bạch Hà Sầu một thân bê bết máu bộ dạng thê thảm vô cùng, Thùy Họa tuy không nhìn ra được thương tích, nhưng trong đôi mắt trông như lạnh lẽo của cô ấy lộ chút mệt mỏi khó giấu, sau khi ngồi xuống một chữ cũng không nói, chỉ có Bạch Hà Sầu kể lại chuyến đi đến thành Chết Oan mà thôi.