Sau khi hắc kiếm nhập vào huyền quan, nó liền nhắm đến thức thần của tôi.
Con người có ba hồn bảy phách, ba hồn hợp lại thành một gọi là thức thần.
Đối với hầu hết người tu hành, nguyên thần mạnh hơn nhiều so với thức thần.
Nhưng khi tu vi đạt đến cảnh giới như tôi, sau khi thân thể hóa thánh, thức thần đã được tôi luyện, trở nên vô cùng kiên cố, phản ứng nhanh chóng sớm vượt qua nguyên thần.
Mặc dù là một sự tồn tại khác biệt nhưng nó vẫn không thoát khỏi hắc kiếm.
Sau khi thân thể hóa thành Kiếm Ma, linh hồn của tôi hóa thành hắc kiếm, đối với nó muốn bắt lấy thức thần của tôi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đây chắc chắn sẽ là một cuộc chiến khiến người ta kinh hãi.
Lúc này, đại quân hành thi đã bị Ma đạo tiêu diệt hoàn toàn, tôi đứng giữa chiến trường chất đầy xác chết, tanh nồng mùi máu, nhìn có vẻ không hề xây xước nhưng sát cơ trong huyền quan lại khốc liệt hơn bao giờ hết.
Lúc trước tôi cũng đã từng đối mặt với hiểm cảnh như vậy, nhưng lần nào cũng hóa giải thành công.
Ma đạo vẫn còn hai vị Thiên tôn tại thế, mặc dù bình thường không phô trương thanh thế, nhưng tôi biết rằng chỉ cần tôi gặp phải khó khăn gì, họ chắc chắn sẽ xả thân để cứu tôi, bởi vì tôi là người có mệnh cách Thất Sát, tôi là Ma Đạo Tổ Sư.
Vào lúc tôi giao đấu với phân thần của Nữ Oa ở đại miếu, họ đã xuất hiện, lúc tôi phong thần cho Thùy Họa ở Thiên Trì, họ cũng xuất hiện.
Nhưng lần này, khi tôi đối mặt với hiểm cảnh, họ sẽ không xuất hiện.
Bởi vì nguy hiểm của lần này đến từ huyền quan của tôi, bọn họ không thể biết trước được, cho dù có biết được cũng không thể can thiệp.
Huyền quan là cánh cửa sinh mệnh của người tu hành, tất cả những ai muốn vào đều sẽ bị xem là ngoại tà xâm nhập.
Đối mặt với sự truy sát của hắc kiếm, thức thần của tôi hoảng loạn chạy trốn, không hề có sức lực chống trả.
Huyền quan mênh mông vô tận, tựa như chân trời góc bể, hắc kiếm vẫn đuổi sát không tha.
Nếu luận về tốc độ, thức thần không thể nhanh bằng hắc kiếm.
Đối với loại linh thể như thần niệm mà nói, tốc độ có liên quan tới cảnh giới.
Cùng là nhất niệm giết người, nhưng nhất niệm của Thiên tôn phải nhanh hơn nửa bước thiên tôn cả trăm lần.
Hắc kiếm là ý thức của Kiếm Ma, bây giờ Kiếm Ma vẫn chưa thật sự thành hình, nhưng chắc chắn thần niệm của hắn mạnh hơn tôi rất nhiều.
Chỉ trong chốc lát, thức thần của tôi đã bị nó đâm vô số kiếm, mình đầy thương tích.
Nếu không nhờ Ngọn Gió Phục Hồi và Ánh Sáng Nguyệt Thần trong huyền quan, thức thần của tôi sớm đã tan đàn xẻ nghé, hóa thành tro bụi rồi.
Nhưng cho dù như vậy, cứ theo đà này thì thức thần của tôi sớm muộn cũng sẽ tiêu tan.
Tôi sắp chết rồi, hơn nữa còn là kiểu mà tôi chưa từng nghĩ tới, thức thần bị Kiếm Ma tiêu diệt, chết trong huyền quan của chính mình.
Tình thế ngày càng nguy cấp, thức thần luẩn quẩn cả nửa huyền quan cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của Hắc Kiếm, đành phải lê tấm thân tàn tạ trở lại Cờ Chiêu Hồn.
Thức thần bị thương rất nặng, hơn nữa thần niệm đã tiêu tan, đến sức mạnh của phong nguyệt cũng không thể khôi phục được.
Tôi cũng sớm dự đoán được kết cục như vậy, nên mới trở về Cờ Chiêu Hồn.
Cờ Chiêu Hồn vừa nặng nề lại lạnh nhạt, đó cũng chính là biểu tượng của Ma đạo, tất cả những ý chí anh linh của đệ tử Ma đạo đều được thu hết vào đây.
Kể từ ngày Ma đạo quay trở lại, Cờ Chiêu Hồn không biết đã thu nhận bao nhiêu ý chí anh linh rồi.
Nay tôi chết dưới Cờ Chiêu Hồn, không biết liệu ý chí anh linh của tôi có được thu vào đó không.
Khoảnh khắc cuối cùng đã đến, khi hắc kiếm xuyên qua cơ thể, thức thần của tôi phát ra tiếng rền vang vô tận, sau đó hóa thành từng mảnh thần niệm, trở về hư không.
Lần này, tôi thậm chí còn chưa kịp nghe thấy tiếng thông báo của vong hồn phát ra từ trong Cờ Chiêu Hồn.
Phía trước Lang Sơn, cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn.
Sau khi đại quân hành thi bị tiêu diệt, Câu Hồn Chân Quân liền muốn bỏ trốn, nhưng Khương Tuyết Dương đã điều khiển hai con Phong Long quấn chặt lấy hắn ta, sau đó Sát Thần Lâm Thanh Thủy và Chu Thế Hào cũng vây giết hắn.
Vì để thoát khỏi hiểm cảnh, Câu Hồn Chân Quân đã tự diệt sinh cơ, hóa thành phi thi chạy trốn về phía Lang Sơn.
Đây là giai đoạn thứ tư trong quá trình biến đổi của cương thi, phi thi thường là những cương thi từ một đến vài trăm năm, có thể đi lại, thậm chí bay nhảy rất linh hoạt.
Vào thời khắc cuối cùng, Khương Tuyết Dương đạp mây bay lên, ngưng kết sức mạnh của hai con Phong Long và dùng kiếm Pháp Sư Trai Trám để chém chết Câu Hồn Chân Quân.
Cái chết của Câu Hồn Chân Quân là cái kết viên mãn cho chiến trường bên phải của Ma đạo, mặc dù thương vong của chúng tôi cũng vô cùng nặng nề.
Tổng cộng bốn ngàn chiến binh Thanh Khâu Hồ tộc, đến cuối cùng chỉ còn lại năm trăm người.
Phong cảnh đẹp nhất của Ma đạo nay chỉ còn lại trong quá khứ.
Sau đó quân cánh phải và quân cánh trái của Ma đạo hợp lực lại, cùng nhau tiêu diệt sạch đệ tử Quỷ Vương Tông của Âm Sơn Pháp Mạch.
Khương Tuyết Dương quyết định không để năm trăm chiến binh cuối cùng của Thanh Khâu Hồ tộc tham chiến, mà phái Lưu Phong Vũ chỉ huy họ bảo vệ tôi.
Sau khi kiếm khí nhập vào huyền quan, cả người tôi vẫn đứng bất động một chỗ, không còn sự sống và ý thức.
Đệ tử của Quỷ Vương Tông có người có quỷ, nhờ tác dụng của liên kết linh hồn, mỗi người có tận hai mạng, một mạng người, một mạng quỷ, vậy nên tình hình ở chiến trường bên trái còn khốc liệt hơn nhiều so với phía đại quân hành thi.