Thức thần sơ đẳng, vẫn còn trong trạng thái chưa được thức tỉnh, chỉ đợi tôi đem hình ảnh phản chiếu của ý chí anh linh nhập vào trong là có thể thức tỉnh được.
Tôi đi về phía thức thần, hợp nhất với nó.
“Phong tiền bối, có chuyện gì vậy?” tôi rất ngạc nhiên và hỏi.
Sau khi thức thần được đánh thức, tôi cảm thấy sức mạnh thần niệm mạnh hơn vài lần so với trước.
“Cứ coi như là bất ngờ ta tặng cho ngươi.
Trong huyền quan không chỉ có mảnh vỡ của thần niệm, mà còn có thêm của Kiếm Ma, ta đem chúng hợp nhất lại để tạo thành thức thần hoàn toàn mới.
”“Đa tạ Phong tiền bối.
” Trong lòng tôi rất cảm kích, khom mình hành lễ.
“Còn sáu ngày nữa là tới ngày dạ quang tiêu tàn, Ma tính trong mặt tối của mặt trăng sẽ thức tỉnh vào ngày đó, chúng ta ắt phải phòng bị cẩn thận A Lê.
” Phong Thập Bát nói.
“A Lê?” tôi lấy làm lạ hỏi.
“Ừm, vì Nguyệt Ma Tam Tiễn được bắn dưới tay của A Lê!”Vừa nói dứt câu, phân thần của Phong Thập Bát biến thành một đạo Hồng Hoang thần niệm thoát khỏi huyệt Thần đình rời huyền quan của tôi.
Ngài ấy muốn rời đi, buộc phải đi qua cổng vào của huyền quan nội ngoại giao cảm.
Tôi muốn rời khỏi huyền quan, chỉ cần tâm niệm nhất chuyển, thức thần sẽ biến mất trong huyền quan trở về trong thể xác.
Khi thức thần quay lại thân xác, tôi từ từ mở mắt ra.
Người tôi vẫn còn ở trên chiến trường, nhưng không còn nghe thấy tiếng kêu gào và giết chóc bên tai nữa.
Rõ ràng, đại quyết chiến lần thứ nhất giữa Ma đạo và âm Sơn đã kết thúc rồi.
Lúc này đã là nửa đêm, trăng sáng trên cao, tinh tú đầy trời.
Có làn gió thổi qua, trong không khí còn thoảng mùi tanh nồng của máu.
Không có ai ở xung quanh tôi cả, phía trước là một bóng hình đứng hiên ngang một mình.
Đại chiến Ma đạo kết thúc thương vong hết sức nặng nề, vong cốt cần thu lại, vết thương cần được chữa trị, người mệt mỏi ngựa cần dưỡng sức nghỉ ngơi.
Thùy Họa đuổi hết mọi người đi, một mình ở lại bảo vệ tôi.
Phong Thập Bát chỉ dự đoán sức mạnh Sát quân thứ nhất của âm sơn đã đạt tới đỉnh cao cho phép của nhân gian trong thời đại Mạt pháp, nhưng lại không biết Thùy Họa sau trận chiến với Hoàng Kiêu, cũng đứng ở vị trí tương tự.
Vào điểm này, tôi có thể đọc được khi nhìn hình bóng của cô ấy từ phía sau.
Thật mạnh mẽ, mạnh mẽ chưa từng có.
Thức thần mới nhập vào chưa được bao lâu Thùy Họa đã cảm giác được, từ từ quay người lại.
Ấn tượng về Thùy Họa, tuy rất lạnh nhạt, nhưng là mỹ nhân mang vẻ đẹp tự nhiên.
Nụ cười nếu không gọi là xinh đẹp, thì khuôn mặt cũng được tính đẹp như tranh vẽ, khiến người khác thương nhớ.
Nhưng khi cô ấy quay người lại đối diện với tôi, tôi kinh ngạc hết sức.
Đường nét ngũ quan không đổi, nhưng đôi mắt đen như quân cờ với con ngươi màu xanh trứng ngỗng ngày trước đã biến mất, trong hốc mắt có hai ngọn lửa màu lam đang rực cháy, trông giống như ngọn lửa u tối của địa ngục.
Đôi môi đen nhánh như mực lạnh lẽo hơn cả lưỡi kiếm, tà khí vùng trán trên lông mày làm người khác phải rùng mình.
Tôi không còn nhìn thấy thiếu nữ Lâm gia bốn trăm năm trước ở cô ấy nữa, thậm chí Ma đạo Phá Quân hộ pháp Thiên tôn năm đó cũng không nghĩ cô ấy mạnh mẽ độc lập như thế.
Đây tuyệt nhiên không phải gương mặt của loài người, lẽ nào đây là dung mạo của Tử Thần?Tôi trầm lặng không nói, trong lòng cảm thấy chua xót.
Mong rằng cô ấy chỉ thay đổi dung mạo, tâm ý hồi đầu vẫn còn.
“Anh không thích em của hiện tại?” Thùy Họa nói trước.
Tôi trầm mặc.
“Đáng tiếc, em sợ sẽ làm anh thất vọng, em không thể trở lại hình dáng ban đầu nữa.
”“Ngươi là Tử Thần hay là cô ấy?” Tôi hỏi.
“Thái Cổ Tử Thần đã diệt vong rồi, ngoài cô vợ phong thần của anh ra, trên thế giới này không còn Tử Thần nào nữa đâu.
” Thùy Họa nhàn nhạt nói.
Nghe cô ấy nói như vậy, cuối cùng tôi chắc chắn, đứng trước mắt tôi chính là Thùy Họa, bởi vì cô ấy nhắc tới vợ anh.
Tử Sinh Khiết Khoát, Dư Tử Thành Thuyết.
Chấp Tử Chi Thủ, Dư Tử Giai Lão.
Lời nói ấy văng vẳng bên tai, chẳng qua đổi một diện mạo mà người đời không chấp nhận mà thôi.
Khuôn mặt chỉ là vẻ bề ngoài, điều làm tôi yêu hơn là tâm hồn của Thùy Họa.
Thực ra tính cách của tôi không hề kiên cường, trước khi thức tỉnh mệnh cách Thất Sát còn có vài phần hèn nhát, lang thang ở Quảng Đông trong vô định cũng là để trốn tránh.
Sự kiên cường thêm phần ngang bướng trong tâm hồn Thùy Họa đã thu hút tôi ngay từ giây phút đầu tiên.
Bặt tin dưới sông Hoàng Hà bốn trăm năm, vẫn kiên cường, cô độc nhìn về ánh đèn hai bên bờ sông mà không hoang mang.
Trong lòng của cô ấy, tôi không thấy tôi yếu đuối, mà còn nguyện ý vì cô ấy mà trở nên mạnh mẽ, cùng cô ấy kề vai nỗ lực trong trận chiến của Ma đạo.
Tình yêu của tôi dành cho cô ấy, thà nói rằng đó là sự an ủi trong tâm hồn, thay vào đó là thuộc về linh hồn.
Trái tim có thể có loại sở thích, có thể thích nhiều người.
Thí dụ như Phật Gia khiến tôi động lòng, Mộ Dung Nguyên Huệ khiến tôi tâm sinh ái mộ, thậm chí ban đầu khi nhìn thấy Khương Tuyết Dương cũng có cảm giác rất kiều diễm.
Nhưng tâm hồn chỉ chọn một người, bởi vì tâm hồn không bị khống chế bởi bất kỳ ý thức nào, nên sự lựa chọn của nó là duy nhất.
Tâm hồn tri kỷ của tôi, từ đầu tới cuối chỉ có một người là Thùy Họa.
Rất nhiều cặp vợ chồng trong nhân gian, có thể từ tình yêu sâu đậm đến sự vô vị nhạt nhẽo, thờ ơ, thậm chí còn có thể quay lưng lại với nhau, nhưng tâm hồn tri kỷ vĩnh viễn không bao giờ gặp phải vấn đề này.
Bởi vì nó không bị kiểm soát bởi tâm ý, đó là sự nhất thiết đối với tâm hồn.
Đạo lý này thực ra tôi nên hiểu rõ từ đầu mới phải, tại sao sau khi Thùy họa phong thành Tử Thần còn nằm mơ nhắc tới cô ấy là vợ của Tạ Lan tôi, tại sao bất luận cô ấy có lạnh nhạt như thế nào nhưng trong lòng vẫn dành cho tôi sự dịu dàng đặt biệt.
Chỉ cần tâm hồn không thay đổi, tình yêu cô ấy dành cho tôi cũng sẽ không thay đổi.
Nếu đã như vậy, thì tôi còn để ý dung mạo Tử Thần của cô ấy làm gì.
“Đi nào, trời không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.
” Nghĩ thông rồi, tôi chủ động lên trước kéo tay Thùy Họa nói.
“Đi đâu cơ?” Thùy Họa hỏi.
“Quân trướng.
”“Không qua đó đâu, em muốn dẫn anh tới một nơi.
Có chuyện này từ lúc mình kết hôn vẫn chưa làm được, tối nay em muốn làm.
”