Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 427 - Chương 427: Sát Sư Chi Nhật (1).

Chương 427: Sát Sư Chi Nhật (1).

Lúc tôi cùng Thùy Họa ngự không phi hành, giống như hai chú chim dạ oanh bay dưới bầu trời đầy sao, hướng về phía nam.

Thùy Họa không nói sẽ đưa tôi đến nơi nào, tôi chỉ biết đuổi theo cô ấy.

Ma đạo qua Ngọc Môn Quan tiêu hao cũng gần hai ngày mới tới Âm Sơn, tôi và Thùy Họa ngự không phi hành, chỉ dùng không tới một giờ đã bay về tới Ngọc Môn Quan.

Ngọc Môn Quan, ban đầu là do Hán Vũ Đế mở đường tới Tây Vực, thiết lập bốn quận Hà Tây lúc đó, vì Tây Vực thua Ngọc Thạch nên lấy tên như hiện giờ, từ xa xưa đây là nơi đóng quân chống ngoại tộc xâm lược của trung nguyên Nhân tộc.

Lúc này tôi và Thùy Họa đứng dưới cổng thành, ngước mắt nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy xung quanh khắp nơi là đầm lầy, khe rãnh ngang dọc, trường thành uốn lượn, đèn hiệu thẳng đứng.

Hồ dương thẳng tắp, nước suối trong xanh.

Dưới ánh trăng nó tỏa sáng như cổ quan hùng vĩ, làm cho tâm trí con người ta trăm cảm xúc lẫn lộn, hoài cổ cũng tự nhiên sinh ra.

Thành quan chia ly cũng nhiều lần, xoay mình nhìn sang người thương bên cạnh, trong lòng tôi dần dần nảy ra sự ấm áp.

Ban đầu tôi còn cảm thấy thương xót khuôn mặt Tử Thần của Thùy Họa, vì từ đầu tới cuối tôi không thể nào quên được đôi mắt lạnh lùng có thể nhìn xuyên thấu như hồ nước lạnh giá mà cô ấy đã từng có.

Nhưng lúc này khi tình yêu trào dâng, tôi cảm thấy ngọn lửa xanh lam trong mắt của cô ấy cũng trở nên đa tình dịu dàng hơn.

Khi bạn thực sự yêu ai đó từ trong tâm hồn, mọi thứ về cô ấy đều đẹp đẽ.

Bởi thứ bạn yêu không phải là vẻ ngoài trẻ trung mà là tâm hồn của cô ấy.

Ngọn lửa xanh lam luôn chuyển động không ngừng, nhưng vẫn không thể nhảy ra khỏi vành mắt của Thùy Họa.

Tôi chăm chú nhìn kỹ lại ngọn lửa xanh lam trong mắt Thùy Họa, thì phát hiện ngọn lửa chính là thần quang trong mắt của cô ấy, không có nhiệt độ.

Đi qua ảo giác của ngọn lửa, tôi nhìn thấy hai con ngươi như hai viên ngọc bích trong vành mắt của Thùy Họa.

Con ngươi lấp lánh ánh sáng màu xanh, tạo nên sức quyến rũ vô tận, chỉ nhìn thôi cũng đủ si mê luôn rồi.

Vốn dĩ khuôn mặt của Tử Thần cũng không hoàn toàn hung ác, chỉ là không phải tất cả mọi người đều cảm nhận được sự dịu dàng của Tử Thần.

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi tràn đầy niềm hạnh phúc.

“Anh còn muốn nhìn bao lâu nữa?” Thùy Họa nhẹ nhàng nói.

“Cả đời.

”Nói xong, tôi thở nhẹ một tiếng rồi ôm cô ấy vào trong lòng, hôn lên đôi môi của cô ấy.

Bờ môi của Thùy Họa sắc bén như dao, tôi giống như đang hôn mũi dao lạnh giá, ngay cả không khí cô ấy hít thở cũng mang lại cảm giác lạnh thấu xương.

Lúc đầu còn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã bị thu hút bởi cảm giác lạ lẫm mới mẻ này.

Cô ấy cũng động lòng, đôi môi hơi mở khẽ, chạm vào môi của tôi, si mê quấn lấy.

Điều làm tôi bất ngờ là, phản ứng của Thùy Họa mãnh liệt hơn tôi tưởng.

Trước đây chúng tôi luôn phải kiềm chế mỗi lần thân mật, vì biết rằng không thể đi tới cuối cùng, nhưng dường như lần này cô ấy đã quên đi điều cấm kỵ đó.

Không chỉ hôn tôi một cách cuồng nhiệt, cơ thể quyến rũ của cô ấy cũng dính chặt lấy tôi, đụng chạm.

Càng hôn càng say đắm, hơi thở ngày càng nhiều, nhưng bộ áo giáp xương cốt Hắc Kim của cô ấy đã ngăn cản mọi mưu đồ của tôi.

Rất nhanh cô ấy cũng hiểu được điều này, rời khỏi vòng tay của tôi, sau vài phút bình tĩnh rồi hỏi: “Anh có biết tại sao em đưa anh tới đây không?”“Tại sao?”“Vì đứng ở đây có thể nhìn thấy vận đổi sao dời thời thế thay đổi.

”Ngọc Môn Quan ở mặt đất cao của sa mạc, đứng trên đỉnh thành quan sát thấy, sa mạc, cát, thảo nguyên, đầm lầy, rừng cây, sông ngòi đều trong tầm mắt, sa mạc ngày nay có thể đã từng là những cánh đồng dâu.

“Em đưa anh tới, là muốn cho anh biết, dù em có biến thành thứ gì, em mãi là vợ của anh.

Đừng nói cửa ải hiểm yếu này, dù là thời thế thay đổi, nhưng cũng không thay đổi được lòng em.

Thùy Họa có đủ tư cách để so sánh bản thân mình với Thành Quan, vì dù sao cô ấy cùng là tướng Phá Quân của Ma đạo, cũng là Vạn Lý Trường Thành của Ma đạo.

Ban đầu, nếu không phải Phá Quân hộ pháp Thiên tôn tử trận tại Âm ti, trận chiến phong thần không biết còn kéo dài bao nhiêu năm nữa.

Trong lòng tôi lấy làm cảm kích, ôm cô ấy lại lần nữa.

Sau khi yên lặng bên nhau một lúc, ngọn lửa không cam tâm trong lòng tôi lại bùng lên.

“Thùy Họa, em đã từng nghe về một bài thơ?”“Bài thơ nào?”"Hoàng Hà Viễn Thượng Bạch Vân Gian, Nhất Phiến Cô Thành Vạn Nhân Sơn.

Khương Địch Hà Tu Oán Dương Liễu, Xuân Phong Bất Độ Ngọc Môn Quan.

"Tạm dịch Hoàng Hà giữa mây trắng xa trên, có cô thành lẻ loi Vạn Thành Sơn, Khương Địch không hề oán cây dương liễu, gió xuân không qua Ngọc Môn Quan.

“Em nhớ, kiếp trước có nghe tiên sinh giảng qua trên học đường.

”“Thế anh muốn hỏi em gió xuân có thể qua Ngọc Môn Quan lúc nào nhỉ?”Thùy Họa nghe vậy toàn thân run rẩy, cúi đầu lặng im không nói gì, cho dù cô ấy có cúi đầu, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ngọn lửa xanh lam trong mắt cô ấy nhảy lên dữ dội.

Bình Luận (0)
Comment