Thời đại Mạt Pháp, Thiên Tôn và chư thần không xuất thế, không ai có thể dễ dàng phá vỡ số mệnh Sát Phá Lang tam phương tứ chính được, đây cũng là việc mà Ma đạo thực sự tự tin khi đối đầu với Âm Sơn.
Âm Sơn pháp mạch cũng vì biết được điểm này, nên mới sớm bắt A Lê đi, muốn tế xuất Nguyệt Ma Tam Tiễn phá giải mệnh bàn, chỉ cần giết được một người thì mệnh bàn cũng đã được phá giải rồi.
Chỉ còn thời gian ba ngày, chúng tôi không dám chậm trễ, sau khi chỉnh đốn lại cơ cấu quân đội, chúng tôi bắt đầu hành quân lên núi Thái Âm.
Núi Thái Âm dữ tợn như hung thú vậy, truyền thuyết rằng do Thái Cổ Thi thú đắc đạo Vọng Thiên Hống mà hóa thành, đặt trên lối thông giữa Nhân gian và vực sâu Cửu U Âm Cực.
Vọng Thiên Hống và Tam đại thần thú hỗn độn là cùng một thời kì, đều là Âm sát hung ma, bản thân có oán hận sâu sắc lại còn hấp thụ lượng khí Địa Âm vô tận, lực hủy diệt của Âm Cực Sinh Sát cực lớn, oán khí nuốt chửng lên tận trời cao.
Sau bị tộc Thủy Kỳ Lân giết chết, linh hồn dần tiêu biến hóa thành núi Thái Âm.
Theo truyền thuyết, năm đó Âm Sơn Lão tổ có thể đánh bại hai Quỷ Đế của Âm ti mà không rơi vào thế hạ phong, đó là vì đã mượn sức mạnh ý chí còn sót lại của Vọng Thiên Hống.
Say này tôi mới hay, Âm Sơn Lão tổ bế tử quan không ra, căn bản không phải vì muốn trốn ở một nơi tìm đại đạo của bản thân, càng không phải muốn tu sửa những thiếu sót, hạn chế trong Âm Sơn Pháp tịch, mà là để ngộ được ý chí của Vọng Thiên Hống.
Một khi thành công, Âm Sơn Lão tổ rất có thể sẽ ngưng tụ ra được thú thân của Vọng Thiên Hống.
Thú thân Vọng Thiên Hống, uy lực còn xếp trên cả Ngọc Hoàng Bá Thể của Ngọc Hoàng Đại Đế Tiên đạo.
Đến lúc đó, Âm Sơn pháp mạch sẽ vượt xa cả Nhân đạo, Tiên đạo, Ma đạo mà trở thành đệ nhất đạo môn của Nhân gian.
Đường núi hiểm trở, lại u tối, ảm đạm.
Trên núi có những cây thông, cây bách thân thấp sinh trưởng, cứ như những con thoi đen kịt chi chít dựng đứng ở vậy.
Thỉnh thoảng trên những cây thông và cây bách, có thể nhìn thấy những xác chết treo cổ, bên cạnh đó còn có vô số quan tài treo trên vách núi.
“Những người chết này thực ra đều là đệ tử chính quy của Âm Sơn.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Đệ tử chính quy Âm Sơn tại sao lại không có người đến nhặt xác mà nhập liệm?” Tôi hiếu kỳ hỏi.
“Đây là cách thức chết do họ chọn lấy, chỉ có như vậy mới có thể hiến tế ý chí cho Âm Sơn sau khi chết đi.
”Khương Tuyết Dương nói, đệ tử chính quy của Âm Sơn không giống với các đệ tử tà môn ngoại đạo như Quỷ Vương Tông, dù rằng tâm tính bọn họ cũng thay đổi rất lớn, không phân thiện ác, nhưng sâu trong tâm tính vẫn là lưu giữ giáo huấn truyền đạo của Âm Sơn Lão tổ Trần Dương.
Sau khi chết nói đạo gì nữa, phó thác thân thể cho núi non.
Âm Sơn pháp mạch có thể được xưng làm đạo thứ tư của Nhân gian, cũng không phải là không có gì để học hỏi.
Càng đi sâu hơn vào núi Thái Âm, tinh thần càng cảm nhận rõ áp lực gia tăng.
Loại áp lực này đến từ động cơ giết người ẩn náu trong bóng tối, và bao gồm cả ý chí bảo vệ của đệ tử Âm Sơn mà núi Thái Âm cô đọng trong hàng ngàn năm.
Một khi kẻ thù đột nhập, những ý chí bảo vệ này sẽ biến thành những động cơ giết người vô hình, át lấy tâm trí của kẻ thù.
Đại quân Ma đạo càng đi càng chậm, chịu lấy áp lực trên phương diện tinh thần, nên lượng thần niệm bị tiêu hao là cực lớn.
Chiến tướng với lực chiến mạnh thì không sao, nhưng còn đệ tử âm nhân và binh sĩ Hồ tộc Thanh Khâu thì đã bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi.
Đến lúc này tôi mới hiểu được, vì sao Âm Sơn pháp mạch lại để chúng tôi lên núi mà không phái quân ra chặn.
Thực ra vào thời khắc chúng tôi leo núi Thái Âm, thì chiến tranh đã bắt đầu rồi.
Nếu cứ giữ tốc độ hành quân này, Ma đạo trong ba ngày cũng không thể lên được tổ đình Âm Sơn.
Cho dù miễn cưỡng lên được, thì cũng không thể đánh thắng đại quân mười vạn đệ tử chính quy Âm Sơn.
Thấy vậy, Thùy Họa ra lệnh cho toàn quân tạm ngừng tiến lên.
“Không ngờ ý chí bảo vệ của núi Thái Âm lại mạnh mẽ đến vậy, chẳng trách trong ba ngàn năm này Âm ti không có ý định đánh lên núi Thái Âm lần nào nữa.
” Tôi cảm khái vạn phần nói.
“So với đảo Kim Ngao của Ma đạo mà nói, thì Âm Sơn có là gì.
” Khương Tuyết Dương nói.
Khương Tuyết Dương nói, đảo Kim Ngao lúc bấy giờ, mặc cho Nhân, Tiên hai đạo, Long tộc, Âm ti và các đại quân khác vây đánh, thì vẫn cứ vững như bàn thạch.
Tham Lang Hộ Pháp Thiên Tôn với một Vạn Tiên Trận, diệt hết tất cả cường địch trên đảo.
Chỉ tiếc là Ma đạo đã không còn là Ma đạo năm đó nữa, mà Âm Sơn nay lại còn vững vàng và hùng mạnh hơn Âm Sơn khi trước.
“Khương tướng, đại quân không lên đó được, trận này phải đánh thế nào đây?” Bạch Hà Sầu hỏi.
“Ông và Kiêm Hà, Lưu Phong Vũ ở lại đây để sửa sang, rồi từ từ lên núi, ta cùng Đạo Tổ, Lâm tướng quân lên trước mở đường, giết lên tổ đình Âm Sơn.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Âm Sơn kẻ mạnh đỉnh cao rất nhiều, càng có quân uy sát phạt của mười vạn đại quân, chỉ dựa vào ba người thì sao mà đối phó?” Bạch Hà Sầu lo lắng hỏi.
“Lưu tham quân, từ lúc bắt đầu thì ông đã nên biết rằng, Ma đạo chiến với Âm Sơn, cái chiến đấu cuối cùng chính là Sát Phá Lang tam phương tứ chính!” Thùy Họa ngữ khí quả quyết nói.