"Đây chỉ là những nguy cơ trước mắt, em chỉ sợ rằng khi Ma đạo và Âm Sơn quyết chiến với nhau Âm Ty lại đột nhiên xuất binh.
Nếu Âm Ty xuất binh, dù phe nào thắng đều sẽ đối mặt với họa diệt vong.
"Âm Ty sẽ xuất binh sao?" Tôi hỏi.
"Vẫn chưa biết được.
Nhưng trận này chúng ta tuyệt đối không được nhượng bộ, cho dù Âm Ty xuất binh chúng ta cũng phải dốc toàn lực chiến đấu.
" Thùy Họa đáp.
Tôi nghe mà đau lòng, bèn hỏi: "Thùy Họa, em có kí ức của Phá Quân Hộ Pháp Thiên tôn, vậy Ma đạo lúc trước cũng khó khăn như bây giờ sao?""Nếu so với tình cảnh lúc trước, Ma đạo của hiện tại dễ dàng hơn rất nhiều, chí ít hiện tại Ma đạo chưa từng bị đánh bại.
"Thùy Họa nói, năm đó Ma đạo vùng dậy còn khó khăn hơn rất nhiều.
Năm đó, khi Đạo Tổ và Phá Quân khởi binh, họ vẫn chỉ ở cảnh giới của nửa bước thiên tôn, hơn nữa lúc đó nhân gian vẫn đang trong thời kỳ hỗn loạn, ý chí của chư thần đã giáng xuống nhân gian.
Sự tồn vong của Ma đạo đều bị những kẻ có quyền như Thiên tôn và chư thần kiểm soát, nếu không nhờ khí số, có lẽ Đạo Tổ còn chưa trở thành Thiên tôn thì Ma đạo đã diệt vong rồi.
Vào lúc thê thảm nhất, Ma Đạo Tổ Sư đã từng phải dẫn đệ tử Ma đạo trốn chạy đến sa mạc ở Tây Vực, không dám đặt chân đến nhân gian trong suốt ba tháng.
Đến Phá Quân, người được xem là tướng quân anh dũng vô song cũng đã từng hoảng loạn bỏ chạy vì bị đuổi giết.
"Đến Phá Quân cũng phải chạy trốn ư?" Nghe đến đây tôi liền hỏi.
"Tất nhiên là ngài ấy không muốn như vậy rồi, nhưng vì Ma đạo, dù có nhục nhã đến mấy ngài ấy cũng sẽ làm, bởi vì Ma đạo không thể thiếu ngài ấy được.
"Cũng chính nhờ sự nhẫn nhục của Phá Quân ngày trước, Ma đạo mới có được ngày hôm nay.
Nỗi nhục lớn nhất của Phá Quân xảy ra ở Nam Hải, lúc đó bởi vì có thái tử nào đó của Long tộc thích Phá Quân, bèn đem quân bao vây tế đàn của Ma đạo ở Nam Hải, ép Phá Quân phải gả cho hắn.
Lúc đó Đạo Tổ không ở Nam Hải, Tham Lang cũng chưa gia nhập Ma đạo.
Phá Quân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hoặc là phải chấp nhận gả cho thái tử của Long Vương, hoặc là chạy trốn, nhưng thay vào đó đệ tử của Ma đạo sẽ bị đại quân của Long tộc tiêu diệt.
"Vậy sau đó Phá Quân đã lựa chọn ra sao?" Tôi hỏi.
"Ngay trước kỳ hạn mà thái tử Long Vương đưa ra, hai vạn đệ tử Ma đạo dưới trướng của Phá Quân đã cùng nhau tự sát, máu tươi thấm đẫm Anh Liệt Nhai!"Tôi nghe mà ruột gan quặn thắt, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Đây chính là nguồn gốc của Ma đạo đệ tử vạn thế thiên hồng.
Sau khi Đạo Tổ quay lại, lúc tế bái linh hồn của những đệ tử Ma đạo tử trận đã nôn ra ba lít máu.
Nhưng ngài không vội đem quân đi thảo phạt bọn chúng, bởi vì món nợ máu này phải do Phá Quân đích thân đòi lại.
Sau này, Phá Quân đã dùng Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Quyết cùng với đội thủy quân của Ma đạo xông vào tận long cung ở Nam Hải.
Trận chiến này đã tàn sát hết long tộc ở Nam Hải, biến Nam Hải đang sống sờ sờ thành một biển máu.
Từ đó về sau, tam giới không còn ai dám xúc phạm Phá Quân nữa, kể cả kẻ thù của ngài ấy cũng không có gan làm vậy.
Còn các đệ tử Ma đạo cũng từ đó mà lưu truyền bốn chữ vạn thế thiên hồng.
"Em kể với anh chuyện này không phải để anh cảm thán sự anh dũng của Ma đạo, mà để anh hiểu rằng, tiếp tục sống mới là cơ hội, mới có cơ hội trả thù.
" Thùy Họa nói.
"Chúng ta đều sẽ sống thật tốt.
" Tôi nghiêm túc nhìn Thùy Họa đáp.
"Ừ.
"Tôi đứng cạnh Thùy Họa trên vách đá, tay đan vào nhau, trân trọng khoảnh khắc yên bình hiếm có trước lúc xảy ra chiến loạn.
Tuy rằng âm khí ở núi Thái Âm rất nặng, nhưng nếu ở đây không xảy ra chiến sự, tôi nguyện ý ở đây cùng Thùy Họa ngắm nhìn thăng trầm thế gian.
Chỉ cần bản thân vui vẻ, không màng thế sự gian nan.
Trước khi trở thành Ma Đạo Tổ Sư, tôi vốn không phải là người có tham vọng gì lớn lao, cả đời chỉ cầu có thể an gia lạc nghiệp, sau đó cưới vợ sinh con, rồi sống một đời êm đềm.
Hiện tại, khi tu vi ngày càng cao, từ lúc nào trên vai đã là cả đại nghiệp của Ma đạo.
Nếu bây giờ bảo tôi quay về cuộc sống trước kia, bỏ mặc chúng sinh lục đạo, tôi thà chết còn hơn.
Lúc Tạ Lưu Vân nói với tôi không thể quay trở lại lúc đầu nữa, thực sự khi đó đã không thể quay ngược thời gian.
Cũng chính vì vậy mới khiến khoảnh khắc an yên này trở nên quý giá như vậy.
Một giờ sau, đại quân Ma đạo đã đến nơi, Kiêm Hà xuất hiện đầu tiên.
Lúc này tôi và Thùy Họa vẫn đang nắm tay nhau, nhìn thấy cảnh này, trong mắt Kiêm Hà phảng phất một tia oán hận.
Nhìn thấy Kiêm Hà, Thùy Họa không hề né tránh, thậm chí còn quay qua hôn lên má tôi, lần này sắc mặt của Kiêm Hà lại càng khó coi hơn.
Nhưng Kiêm Hà cũng không dám biểu lộ ra, chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu, làm như chưa nhìn thấy gì.
Thấy vậy, Thùy Họa bèn cười to rồi đi về phía cô ấy.
Cũng không biết cô ấy đã nói gì với Kiêm Hà, nhưng khi ngẩng đầu lên, trong mắt Kiêm Hà đã không còn vẻ oán giận như lúc nãy.