Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 445 - Chương 445: Trận Quyết Chiến Cuối Cùng (1).

Chương 445: Trận Quyết Chiến Cuối Cùng (1).

Sau khi toàn bộ đại quân Ma đạo hiện thân, Thùy Họa bắt đầu cho tất cả đại quân vong hồn trong Long Hồn Hạo Kỳ ra ngoài.

Trong chốc lát, sĩ khí của đại quân Ma đạo nhanh chóng tập trung tại đây và tạo thành trận.

Lúc trước, hơn một vạn thi thể của đệ tử Âm Sơn ở Mê Hợp thành đã khiến người ta kinh ngạc, bây giờ lại thấy mấy vạn bộ xương cốt nằm rải rác khắp nơi trong rừng, ánh mắt của đệ tử Ma đạo nhìn về phía tôi, Thùy Họa và Khương Tuyết Dương đều lộ ra vẻ tự hào và ngưỡng mộ.

Đừng nói là đệ tử Ma đạo, đến Bạch Hà Sầu mà tôi quen thuộc nhất cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Lão là thành viên kỳ cựu của Ma đạo, ba ngàn năm trước từng là Tả Phụ Tham Quân, không ai hiểu rõ sức mạnh của Sát Phá Lang Tam Tinh năm đó hơn lão.

Lần này ba người chúng tôi lên núi, giết được mấy vạn đệ tử Âm Sơn mà không hề có ai bị thương.

Cảnh tượng ngày hôm qua như lặp lại lần nữa, nhất thời ngẩn cả ra.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, lúc màn đêm buông xuống cũng chính là thời cơ của chúng tôi, bấy giờ Thùy Họa bắt đầu điểm tướng.

Đại quân vong hồn là quân chủ lực trong trận chiến lần này, bốn tướng Phong Lâm Hỏa Sơn mỗi người chỉ huy một vạn vong hồn.

Lần này tôi đảm đương vị trí tiền vệ, Thùy Họa và Kiêm Hà kèm ở hai bên, Khương Tuyết Dương ở trung tâm.

Sở dĩ tôi lựa chọn vị trí tiền vệ, vì chủ tướng tiên phong của đối phương là Lang Xuyên Quân, trừ Ma kiếm của tôi ra, không ai đủ sức ngăn được sự tấn công trực diện từ hắn.

Vốn dĩ Thùy Họa cũng có thể, nhưng cô ấy còn phải phá Hoàng Đạo Thập Nhị Cung Âm Cực Sát Trận của Âm Sơn Thập Nhị Sư, trận này chỉ cô ấy mới có thể phá giải được.

Hoàng Đạo Thập Nhị Cung Âm Cực Sát Trận biến hóa khôn lường, có sức hủy diệt ngang với Thiên tôn.

Một khi không thể khống chế được nó, có thể sẽ gây thiệt hại nặng nề cho đại quân Ma đạo, nên bắt buộc phải có người nhập trận để kiềm chế nó, và Thùy Họa chính là người phù hợp nhất.

Huyết mạch Huyễn Ma của Kiêm Hà có thể tạo ra ảo ảnh phản chiếu, nên cho dù gặp phải bao nhiêu địch, chỉ cần Kiêm Hà bản tôn chưa chết, liền có thể ngăn được hết, tuyệt đối đủ khả năng một mình mở ra một chiến tuyến.

Cho dù không đủ khả năng, Khương Tuyết Dương ở giữa trận cũng sẽ kịp thời hỗ trợ cô ấy.

Còn về Bạch Hà Sầu và đệ tử âm nhân, Lưu Phong Vũ và những chiến sĩ còn lại của Thanh Khâu Hồ tộc, bọn họ theo sau đại quân vong hồn, tùy vào tình hình mà tiến hành chi viện.

Nhân lực của Ma đạo đã tổn thất nặng nề vì cuộc chiến ở Âm Sơn, trong đại quân Ma đạo, sức chiến đấu của đệ tử âm nhân khá yếu, loan đao của Thanh Khâu Hồ tộc tuy tràn đầy sát khí, nhưng bây giờ chỉ còn lại năm trăm người, tôi không nỡ khiến họ tổn thất thêm lần nữa.

Mặc dù Lưu Phong Vũ đã nhiều lần xin tôi được xuất binh đánh trận, nhưng tôi vẫn không cho phép.

Tinh thần dũng cảm tuy rất đáng khen, nhưng Ma đạo vẫn chưa đến mức khiến Thanh Khâu Hồ tộc phải liều mạng và đối mặt với nguy cơ diệt vong.

Thanh Khâu Hồ tộc là hậu nhân của Lưu Phong Thiên tôn, mà Lưu Phong Thiên tôn lại là người đã hy sinh rất nhiều cho Ma đạo.

Đây là trận quyết chiến cuối cùng, sau trận này sẽ không còn trận chiến quy mô lớn nào ở Âm Sơn nữa.

Lần này Ma đạo không bố trí pháp trận nữa, thứ nhất vì pháp khí và vật liệu đã hao tổn gần hết, hơn nữa chúng cũng không hoàn toàn cần thiết.

Càng nhiều người thì pháp trận càng mạnh, mà hiện giờ sức của Ma đạo không đủ, có bày trận cũng không đủ binh để dùng.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến, đại quân Ma đạo dẫm lên hàng vạn thi thể của đệ tử Âm Sơn, tiếp tục hành quân về phía trước.

Chúng tôi không dám đi nhanh, bởi vì đệ tử Ma đạo còn phải phân một phần tinh thần của họ ra để chống chọi với ý thức bảo vệ của núi Thái Âm.

Núi Thái Âm do thú thân của Vọng Thiên Hống hóa thành, chúng tôi đi trên sống lưng của Vọng Thiên Hống, đến tầm nửa đêm thì nhìn thấy phía trước xuất hiện hai ngọn đồi sừng sững.

Ngọn đồi này chính là xương bả vai của Vọng Thiên Hống, trái phải đối xứng với nhau, chỗ lõm xuống ở giữa có một cổng thành.

Đi qua cánh cổng này là có thể vào được phía bên trong tổ đình của Âm Sơn, đi thẳng một mạch dẫn đến thần điện của Lão Tổ được xây ngay trên đầu của Vọng Thiên Hống.

Tên của cổng thành rất ngắn gọn, chỉ có hai chữ : Dương Quan.

Lúc trước khi Âm Sơn Lão Tổ đến Âm Sơn ngộ đạo, vì thường xuyên bị những âm hồn ở đây quấy phá nên ông ấy đã xây Dương Quan trên xương vai của Vọng Thiên Hống, nhằm ngăn chặn sự xâm nhập của tử khí.

Dương Quan tam điệp, kể cả năm xưa đại quân Âm ty và Quỷ Đế dẫn binh tới đây cũng không thể xông vào trong.

Không ngờ vào ba ngàn năm sau, chỉ với binh lực mỏng yếu mà Ma đạo có thể truy giết bọn chúng từ Ngọc Môn Quan tới Dương Quan, thậm chí vào tận tổ đình của Âm Sơn.

Dương Quan cao hai mươi trượng, tường thành bất khả xâm phạm, trên lầu thành, đệ tử Âm Sơn sĩ khí oai hùng, trong thành có đến mấy vạn quân mai phục, tất cả đều là lực lượng tinh nhuệ.

Vị đại tướng canh giữ Dương Quan không ai khác là Lang Xuyên Quân bản tôn, lúc này hắn đang ở trên lầu thành, Lạc Thủy Tiên Tử và Can Diện La Sát đứng ở hai bên trái phải.

Cửu Âm Câu Hồn Thủ và Hồ Vỹ đạo tôn chỉ huy quân đội trong thành, đang chờ thời cơ để xuất binh.

Bình Luận (0)
Comment