Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 456 - Chương 456: Thiên Tôn Quyết Đấu (2).

Chương 456: Thiên Tôn Quyết Đấu (2).

Thiên tôn khó đạt được thành tựu, thiên tôn đẳng cấp đạo tổ ngày càng hiếm có tại nhân gian.

Từ khi Thiên đạo giáng thế đến nay, thiên tôn có tư cách tự xưng là đạo tổ vốn đã không có được mấy người, Ma Đạo Tổ Sư, Ngọc Hoàng Đại Đế, Đạo Đức thiên tôn, Cửu U Nữ Đế, Nữ Oa Nương Nương.

Đối với các vị thiên tôn cường đại khác, chỉ có chiến lực của đạo tổ, nhưng không có danh phận đạo tổ, tuy nhiên Âm Sơn Lão Tổ Trần Dương là ngoại lệ, lão ta quả thật xứng được đề danh.

Chỉ luận về chiến lực, có lẽ lão ta vẫn thua Lôi Chủ Đẩu Mẫu Nguyên Quân, Binh Chủ Cửu Thiên Huyền Nữ, Ma đạo Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn, nhưng lão ta có danh đạo tổ, sở hữu đại đạo tìm thấy trong độn tẩu đích nhất thuộc riêng về bản thân lão.

Chỉ với điềm này, đã đủ để lão đứng ở đỉnh cao cảnh giới thiên tôn rồi xem thường chúng sinh.

Đạo tổ động thủ, một hơi thở một suy nghĩ đã khiến bầu trời biến đổi thất thường.

Dần theo Âm Sơn Lão Tổ Trần Dương bắt đầu triệu hoán, núi Thái Âm từ từ chấn động.

Giờ đây, đất trời u tối ảm đạm, thoáng chốc trong tam giới không rõ bao nhiêu thế lực thần minh đang hướng thần niệm để theo dõi mọi việc.

Đột nhiên, bầu trời phía đông bỗng xuất hiện một đám mây đỏ nổi bồng bềnh.

Tiếp đó hướng Tây Bắc hàng ngàn đám mây ngũ sắc tập hợp vạn dặm, thần quang tỏa sáng vạn trượng.

Hai vị đại thiên tôn Ma đạo nhanh chóng bay tới trong chớp mắt.

Sau ba ngàn năm dài đằng đẵng, trận giao chiến giữa các vị thiên tôn đầu tiên của tam giới sắp diễn ra.

Tiên đạo Ngọc Hoàng Đại Đế từ từ mở to hai mắt, Nhân đạo Đạo Đức thiêntôn cũng ngay thời khắc đó chăm chú quan sát mọi việc, Cửu U Nữ Đế rời khỏi U Minh thần điện ngóng trông nhân gian.

Cung Oa Hoàng, Nữ Oa Nương Nương nhếch mép lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Thiên tôn tập trung quan sát, chư thần chú ý dò xét.

Nếu như nói Nguyệt Ma Tam Tiễn là thử thách của Sát Phá Lang, vậy thì người mà phân thần của Âm Sơn Lão Tổ thử thách chính là thiên tôn Ma đạo.

Trên thực tế, Ma đạo ngay tại thời khắc này hứng chịu không chỉ là hai mối họa lớn, mà là ba mối nguy cơ cận kề.

Nguy cơ đầu tiên là kiếp thiên tôn trên bầu trời núi Thái Âm, một nguy cơ khác là kiếp nạn mệnh bàn mà Nguyệt Ma Tam Tiễn dẫn tới, còn lại chính là mười vạn đại quân Âm Ti.

Dạ quang lụi tàn bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra, Vương chân nhân thống lĩnh mười vạn đại quân đã giết thẳng đến núi Thái Âm, mà trận chiến thiên tôn cũng đang trên đà chuẩn bị bùng nổ.

Quy Khư xuất thế, Thiên đạo sẽ không dễ dàng nhúng tay vào việc của Tam giới.

Mà trận chiến ở Âm Sơn, là khảo nghiệm cuối cùng mà Thiên đạo bày mưu sắp đặt cho Ma đạo trước khi bặt vô âm tín, ba mối hiểm họa đồng thời ập đến.

Nếu như có thể vượt qua hết mọi chông gai, thì việc Ma đạo quật khởi đã là chuyện không thể xoay chuyển.

Chỉ cần một nguy cơ không thể thuận lợi thông qua, Ma đạo sẽ không còn khả năng trở mình lật ngược tình thế.

Chân trời cao thâm, hai luồng thần niệm mang khí thế mạnh mẽ thuộc về thiên tôn Ma đạo cuối cùng cũng đã dừng lại trên bầu trời của núi Thái Âm.

Thần quang xuyên qua vạn trượng từ hướng Tây Bắc tiên phong ngưng kết thành hình người, cùng với sấm sét điện quang ngưng tụ thành một người đàn ông khôi ngô khoác lên người một bộ áo pháp y sặc sỡ, pháp y bảy màu rực rỡ chuyển động cùng thần quang sáng chói, tựa như một con khổng tước xòe đuôi.

Thần sắc của người đàn ông đó vô cùng kiêu ngạo, tỏa ra khí thế hiên ngang khinh thường thiên hạ như thể đang nói thế gian này chỉ tồn tại mỗi mình ta.

Mà sự thật thì, ông ấy quả thật có tư cách cuồng vọng, luận về chiến lực ông ấy chỉ thua một mình Phá Quân hộ pháp đệ nhất thiên tôn, trong hàng ngũ ngũ đại thiên tôn của Ma đạo thì chiến lực xếp hàng thứ nhất.

Tiếp đó là đám mây hồng trôi bồng bềnh bay từ hướng đông suốt vạn dặm chầm chậm hóa thân thành một vị nữ tử tuyệt sắc, khoác lên người bộ hỷ phục đỏ thẫm, dung nhan mỹ miều, mỗi cử chỉ đều mang theo sự quyến rũ mê hoặc chúng sinh đủ khiến thế gian điên đảo.

Tuy rằng trời sinh mang dáng vẻ yêu kiều mị hoặc, nhưng khí tức thần niệm lại vô cùng cường thịnh.

Hàng lông mày đậm nét khí khái kiên cường, hào sảng oai hùng, xứng với danh hiệu Túy Tiếu Bồi Quân Tam Vạn Trường Bất Ngôn Ly Thương.

Trích dẫn từ bài thơ Nam Hương Tử, tạm dịch là cùng chàng uống say một trận, vượt qua mọi chông gai trắc trở, đôi ta bên nhau đến bạc đầu.

Đây chính là hai vị đại thiên tôn cuối cùng của Ma đạo tôi, Thất Thái Minh Vương Khổng Tuyên và đạo lữ của ông ấy Tiếu Ca thiên tôn.

Ngay thời khắc hai vị thiên tôn Ma đạo hiện thân, phân thần của Âm Sơn Lão Tổ đã không thể tiếp tục đánh thức ý chí của Vọng Thiên Hống.

“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Trần Tổ, đạo tâm của Âm Sơn Pháp Mạch không tồn tại tai họa đầu độc chúng sinh, các ngươi đã bị Thiên đạo lợi dụng trở thành kiếp nạn tai ương tại nhân gian, đến hôm nay khí số đã tận, ngươi còn dám vọng tưởng gây nên sát nghiệp hả?” Khổng Tuyên trầm giọng hỏi.

“Hừ, Ma đạo sỉ nhục Âm Sơn ta như thế, không diệt trừ Ma đạo, lòng ta khó mà an ổn được.

” Trần Dương hừ lạnh một tiếng kiêu ngạo nói.

“Nếu nhà ngươi chịu dừng tay, ta liền để ngươi thoải mái tiếp tục luyện hóa ý chí Vọng Thiên Hống, đợi đạo pháp của ngươi đại công cáo thành rồi tái chiến một trận.

Nếu như ngươi không đồng ý, thì hôm nay dù ta có phải thịt nát xương tan, cũng muốn kéo ngươi xuống đồng quy cùng thiên địa.

” Khổng Tuyên cao ngạo tuyên bố.

“Đáng tiếc, chỉ dựa vào hai vị đây, sợ rằng sẽ không ngăn được ta đâu.

” Âm Sơn Lão Tổ nói.

“Vậy nếu như thêm ta thì sao hả!”Theo tiếng nói vừa cất lên, một trận thần phong chấn động từ bên ngoài Cửu Thiên ào ào truyền đến.

Tiếp đó, Phong Thập Bát bổn tôn xuất hiện tại nơi này.

“Ngươi lại là kẻ nào đây?” Lúc Âm Sơn Lão Tổ Trần Dương bế quan thì danh tiếng của Phong Thần vẫn chưa truyền đi xa, vì thế mới hỏi câu này.

“Phong Thần đời trước, Phong Thập Bát.

”“Ha ha, chỉ là một tiểu thần nhỏ nhoi của điện Phong Thần cũng dám nhúng tay vào trận chiến tranh giành của Âm Sơn Pháp Mạch và Ma đạo sao, quả đúng là không biết tự lượng sức mình.

” Âm Sơn Lão Tổ cười lạnh nhạo báng nói.

“Xem ra ngươi quả thực bế quan quá lâu rồi đấy.

” Phong Thập Bát bình tĩnh nói thêm một câu.

“Ầy, Trần Tổ, vị trước mặt đây không phải là tiểu thần của điện Phong Thần, mà là người đã thông qua khảo luyện sinh tử Chư Thần Hoàng Hôn và dung hợp bốn loại đại đạo pháp tắc thuộc hệ Phong vào người đấy, cô ấy là Cửu Thiên Phong Chủ người sở hữu năng lực của Thái Cổ Phong Thần có thể tạo ra lĩnh vực Bạo Phong.

” Khổng Tuyên thở dài chán nản nói.

Nghe câu nói này khiến thần sắc của Âm Sơn Lão Tổ khẽ biến, bắt đầu rơi vào trầm tư.

Với năng lực của lão ta có thể tiếp chiêu với hai vị đại thiên tôn của Ma đạo, nhưng mà nếu tăng thêm một Cửu Thiên Phong Chủ, đừng nói phân thần của lão không hề có sức mạnh chống đỡ, cho dù bổn tôn xuất chiến cũng chưa dám chắc toàn thân rút lui.

Cửu Thiên Phong Chủ, đó chính là người sánh ngang với Lôi Chủ Đẩu Mẫu Nguyên Quân, và Binh Chủ Cửu Thiên Huyền Nữ.

“Thời đại Mạt pháp vẫn chưa kết thúc, ta không tin các ngươi dám làm trái với Thiên đạo pháp tắc mà ra tay đâu.

” Trần Dương hậm hực nói.

“Ngươi cứ đánh thử thì biết!” Phong Thập Bát dùng giọng điệu hiên ngang không nao núng phản bác.

Trần Dương lần nữa rơi vào trầm mặc, thở dài một hơi rồi nói: “Ta có thể không động thủ, nhưng tiếp sau đó dù phát sinh ra chuyện bất trắc gì thì các ngươi cũng không được phép xen vào.

” Trần Dương nói.

“Được thôi.

Chỉ cần ngươi không động thủ, cho dù mệnh bàn Sát Phá Lang bị phá hủy, bọn ta cũng tuyệt đối không ra tay ngăn cản.

” Bất Động Minh Vương Khổng Tuyên nói.

“Được.

”Cho dù trận chiến thiên tôn đã tạm thời ngừng lại, nhưng dạ quang lụi tàn bỗng chốc ập đến.

Tiếp đó ma khí trên đỉnh Quỷ Tiễn bỗng bộc phát dữ dội, ma tính của Nguyệt Chi Ám Diện cuối cùng đã thức tỉnh rồi.

Bình Luận (0)
Comment