Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 457 - Chương 457: Kiếp Nạn Khó Thoát (1).

Chương 457: Kiếp Nạn Khó Thoát (1).

Những người dưới mặt đất như chúng tôi không thể tra xét được chuyện xảy ra ở nơi xa xăm trên bầu trời cao của núi Thái Âm, lúc đó ba người chúng tôi vẫn đang chìm đắm trong bàng hoàng trước sự trở lại của cựu vương giả Ma đạo.

Bắc Minh Tú là tướng quân trấn thủ biên cương Ma đạo, người đứng ngang hàng với Phá Quân hộ pháp thiên tôn, và Hách Liên thiên tôn của Ma đạo.

Đối với sự trở lại của ông ấy, cảm xúc trong tim tôi rối rắm khó tả.

Nếu như ông ấy giống như Bạch Hà Sầu, ngay từ khi Ma đạo bắt đầu khởi binh đã ở cạnh chúng tôi thì còn tốt, nhưng ông ấy nhất mực không làm vậy.

Không chỉ không làm vậy, ông ấy còn lại là lão đại trong Âm Sơn Thập Nhị Sát, thậm chí mang trách nhiệm là người thủ hộ của Âm Sơn Pháp Mạch.

Phản bội Âm Sơn quay về Ma đạo, đây là một chuyện gây ra tranh cãi rất lớn, nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng danh vọng cả đời của ông ấy.

Tôi có thể tưởng tượng được, hậu thế ghi chép lại đạo tàng nhất định sẽ vì điều này mà luận tội bôi nhọ ông ấy, với lại còn sẽ trực tiếp liên lụy đến tiền đồ khiến ông ấy không thể chứng được thiên tôn.

Không bàn luận tới hành vi làm việc thiện hay ác, nhưng mà thiên tôn không thể chịu nhục.

Chừng nào còn mang vết nhơ này trên người, Bắc Minh Tú sẽ vĩnh viễn không thể thành công bước lên thiên tôn, mà bản thân ông ấy vì luyện hóa tử nhân kinh, vốn đã giành được cơ duyên trở thành thiên tôn rồi.

Tôi chưa kịp nói gì, tiếng nói của Lang Xuyên Quân từ đằng xa đã vọng tới: “Bắc Minh Tú, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi quay về Ma đạo, cả đời này cũng đừng mơ trở thành thiên tôn nữa.

”“Thiên tôn thì có gì to tát, ta trước giờ đều chẳng thèm quan tâm.

” Bắc Minh Tú quay người lạnh giọng nói.

“Đại sư huynh, Lão Tổ đối xử với huynh không tệ, không chỉ giúp huynh trùng tu âm thân, còn đem Tử Nhân Kinh truyền thụ cho huynh.

Những gì huynh làm ngày hôm nay, quả thực khiến người ta thất vọng.

” Hồ Vĩ Đạo Tôn nhẹ giọng khuyên bảo.

“Giữa Ta và Lão Tổ đã có giao hẹn từ trước, lão cứu ta một mạng, ta thay lão thủ hộ Âm Sơn Pháp Mạch, mãi tận đến khi Ma đạo phục sinh trở lại.

” Bắc Minh Tú nói.

“Huynh thân là đại sư huynh của Âm Sơn suốt ba ngàn năm, cho dù quay về Ma đạo, Ma đạo cũng chưa chắc cho huynh sự tôn trọng mà huynh xứng đáng được nhận, lúc này quay đầu, Âm Sơn vẫn sẽ kính trọng huynh như cũ.

” Hồ Vĩ Đạo Tôn nói.

“Ma đạo bất diệt, Bắc Minh Tú ta làm sao có thể tiếp tục ở lại Âm Sơn.

Hôm nay Ma đạo đã tái xuất, tại sao ta lại không thể quay về chứ?” Bắc Minh Tú hỏi.

“Đại sư huynh, ta nói thật cho huynh biết, Phùng Mông sư huynh đã giành được ý chí Nguyệt Ma mà huynh ấy cần, chỉ đợi đến khi dạ quang lụi tàn liền có thể thức tỉnh ma tính nguyệt chi ám diện, đến lúc này mệnh bàn Sát Phá Lang chắc chắn sẽ bị phá hủy.

” Lạc Thủy tiên tử cũng cất lời.

“Cái gì cơ?”Bắc Minh Tú nghe thấy lời này thì sững sờ, quay đầu hướng về phía đỉnh Quỷ Tiễn.

Chính tại lúc này, vầng trăng trên trời bị thiên cẩu nuốt chửng triệt để, thời khắc dạ quang lụi tàn đã đến.

Lúc đó, ma khí bộc phát dữ dội trên đỉnh Quỷ Tiễn.

Trong hang động, cô bé A Lê đã thoát khỏi xiềng xích trói buộc mình.

Trong mắt cô bé không còn vẻ trong sáng và thanh thuần của thiếu nữ, mà là một mảnh u tối mông lung.

Đôi con ngươi mờ mịt trống rỗng, thấp thoáng thần uy hủy diệt.

Ma tính Nguyệt Chi Ám Diện trên người của A Lê thức tỉnh, bây giờ A Lê đã trở thành hóa thân của Nguyệt Ma.

Sức mạnh của Thái Cổ Nguyệt Ma vẫn còn nằm trên người Đạo Tổ, tuy rằng chỉ đánh thức được một phần ma tính, nhưng sự cường đại của thần uy cũng không phải thứ mà một thiên tôn bình thường có thể so sánh được.

“Cung nghênh chủ nhân Nguyệt Ma giá lâm đến đại địa nhân gian.

” Phùng Mông thành kính quỳ xuống mặt đất hành lễ nói.

A Lê dường như không nghe thấy gì cả từ từ bước ra khỏi hang động, đứng trên đỉnh Quỷ Tiễn ngước nhìn lên bầu trời.

Cô bé nhìn bầu trời âm u tối đen, tiếp tục nhìn về tứ phía xa xăm, sau đó âm trầm phát ra một tiếng thời dài, nói: “Thế giới này ta đã từng đến đây.

”Đây là lần thứ hai A Lê nói câu này.

Chẳng qua lần thứ nhất nói câu này cô bé là Nguyệt Thần, mà bây giờ cô bé là Nguyệt Ma.

“Phùng Mông, chính nhờ sự tận trung của ngươi nên ta mới có thể tái sinh quay về ngước nhìn thế giới này, tuy đối với thế giới này ta chỉ có nỗi thống hận tột cùng.

Nói đi, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?” A Lê mở miệng nói.

“Chủ nhân tại thượng, ta muốn cầu xin người ban cho Nguyệt Ma Tam Tiễn giúp ta tiêu diệt ba kẻ cường địch.

”“Ngươi muốn giết ai?” A Lê hỏi.

“Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan, tướng Phá Quân Lâm Thùy Họa, và tướng bày mưu tính kế Khương Tuyết Dương.

”Với sức mạnh Nguyệt Ma, chỉ cần nói ra tên của kẻ thù liền ngay lập tức xác định vị trí của đối phương.

“Người mà ngươi muốn giết là bọn chúng đúng chứ?” A Lê chỉ tay về hướng Âm Sơn Tổ Đình hỏi.

“Không sai.

”“Nhân danh của ta, thỏa lòng mong mỏi của ngươi.

”A Lê nói xong từ từ bay lên không trung, sau lưng mọc ra đôi cánh lông vũ màu đen sẫm, đôi cánh hòa vào bóng tối, A Lê cùng bóng đêm nhập làm một thể, tiến vào cảnh giới trống rỗng mông lung không thể phát giác, bây giờ trong mắt cô bé chỉ còn lại sát phạt tàn khốc.

Bình Luận (0)
Comment