Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 494 - Chương 494: Rút Anh Hùng Kiếm (2).

Chương 494: Rút Anh Hùng Kiếm (2).

Vì vậy, tôi chỉ đành đem toàn bộ hy vọng phó thác lên thanh Anh Hùng kiếm này thôi, đánh cược nó liệu có phải là cơ duyên mà Ma Đạo Tổ Sư để lại cho tôi hay không.

Giả sử kiếm Anh Hùng không phải do Ma Đạo Tổ Sư để lại cho tôi, thì bên trong Quy Khư đã không còn cơ duyên của Tạ Lan tôi nữa, bởi vì cho dù có đi chăng nữa, tôi cũng không đủ sức tranh đoạt.

Phía trước còn khoảng ba mươi trượng liền có thể leo đến đỉnh, đợi khi Thùy Họa hoàn thành niết bàn rồi trùng sinh quay trở lại, cô ấy tiếp tục dẫn tôi trèo lên, để lại nhóm người Kiêm Hà, A Lê đang điều tức nghỉ ngơi tại chỗ.

Cao nguyên Chết Chóc nguy hiểm trùng trùng, người bị thương cũng cần được bảo vệ.

Thời gian chính là vàng bạc, thanh Anh Hùng kiếm này chúng tôi buộc phải giành lấy bằng mọi giá.

Lỡ như để hai đạo Tiên Nhân thừa cơ hội đi trước một bước, chúng tôi muốn đoạt lại sẽ khó càng thêm khó.

Lần này sau khi Thùy Họa niết bàn, càng có uy nghiêm của Tử Thần, thần niệm vượt xa tôi.

Vốn dĩ cô ấy chỉ còn cách cảnh giới thiên tôn một khoảng ngắn ngủi mà thôi, lần này sợ rằng cô ấy đã vượt qua ngưỡng cửa đó.

“Thùy Họa, em đã đột phá rồi sao?” Tôi hỏi.

“Vẫn chưa.

” Thùy Họa lắc đầu nói.

“Tại sao?”“Em muốn đột phá thì bất cứ lúc nào cũng được cả, cái mà Ma đạo còn thiếu nhất là thời gian, một khi em đi sai một bước, thời đại Mạt Pháp sẽ kết thúc.

Em cần phải đợi anh, cùng anh chứng thiên tôn.

”“Được.

”Trong Quy Khư có cơ duyên lớn, kiếp nạn của Ma đạo vào thời đại Mạt Pháp đều đặt cược hết ở đây.

Nếu như Thùy Họa không nhẫn nại đợi chiếm lấy cơ duyên trước rồi mới chứng thiên tôn, thì một khi cô ấy rời khỏi Quy Khư, thời đại Mạt Pháp sẽ vì cô ấy mà đặt dấu chấm hết, điều này đối với Ma đạo vốn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Tôi bị hung hồn mang chiến lực thiên tôn đánh trọng thương, ngay cả việc sát cánh chiến đấu cùng Thùy Họa cũng không làm được, chỉ lặng lẽ đi theo sau cô ấy âm thầm cắn răng chịu đựng.

Với năng lực cảm nhận thần niệm hiện tại của Thùy Họa, cô ấy tất nhiên biết vết thương của tôi ra sao, nhưng cô ấy chỉ trầm tư nhìn tôi trong giây lát, rồi lạnh lùng quay lưng, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.

Phía trước vẫn còn nguy hiểm đang chờ, chúng tôi lại không có thời gian nữa.

Cách kiếm Anh Hùng vẫn còn hai mươi trượng, một vật thể toàn thân màu xanh, bộ hài cốt có khung xương mảnh khảnh nhỏ nhắn bắt đầu dựng đứng lên.

Không đợi Thùy Họa rút đao ra, trong nháy mắt bộ hài cốt đó đã hoàn toàn thức tỉnh chiến lực.

Lấy oán niệm và phẫn nộ hóa thành bộ chiến giáp liên y màu đen, hai tay nắm chặt cây rìu hình lưỡi liềm.

Tuy rằng là phụ nữ, khí thế trên người còn vượt xa nam tính hung hồn mang chiến lực thiên tôn đã quyết chiến sinh tử với chúng tôi.

Từ cây rìu khổng lồ hình lưỡi liềm trong tay cô ta có thể thấy rõ, cô ta là người của tộc Hình Thiên.

Tộc nhân tộc Hình Thiên thiện chiến dũng mãnh, chiến thần Hình Thiên còn vang danh thiên cổ.

Cửu Thiên Huyền Nữ tuy rằng cũng có danh uy Chiến Thần, nhưng toàn bộ xưng hô của cô ấy ắt hẳn gói gọn là nữ thần chiến tranh, mà Hình Thiên mới thật sự là chiến thần có sức mạnh vô song.

Không cần đoán cũng hiểu, vị nữ tướng quân tộc Hình Thiên này lúc còn sống nhất định đã đạt đến cấp bậc thiên tôn.

“Thùy Họa.

” Tôi hét to gọi tên cô ấy.

“Không vấn đề gì, em có thể thắng được.

” Thùy Họa không chùn bước, nói rồi tiếp tục xông thẳng tới chỗ nữ chiến tướng tộc Hình Thiên.

“Ngươi không nên đến đây.

” Nữ chiến tướng tộc Hình Thiên nói.

“Trên thế gian này không có nơi nào mà Tử Thần không thể đặt chân đến cả.

” Thùy Họa lạnh giọng nói.

“Ngươi là Tử Thần sao?”“Lợi Nhãn Sát Lục Sinh Mệnh, Lực Lượng Trùng Sang Thần Hồn.

”Vị nữ chiến tướng tộc Hình Thiên vốn dĩ còn mang ý chí chiến đấu mạnh mẽ kèm sát khí bức người, nhưng khi nghe Thùy Họa đọc ra câu sấm ngữ, tinh thần lập tức bị chấn động.

“Ngươi là Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới?” Nữ chiến tướng tộc Hình Thiên kinh ngạc thốt lên.

“Không sai.

Hiện giờ ngươi có hai sự lựa chọn, một là cầu xin ta ban ơn giải thoát, hai là chiến đấu với ta, bị ta giết chết rồi nuốt chửng hồn năng.

” Thùy Họa lạnh lùng đe dọa.

“Ta không muốn giải thoát, sứ mệnh của ta là bảo vệ kiếm Anh Hùng, trước khi chủ nhân của nó xuất hiện, ta bắt buộc phải gánh chịu thống khổ và oán hận nhẫn nại chờ đợi.

”“Là ai đã giao sứ mệnh cho ngươi?”“Ta không biết tên của ngài ấy, chỉ nhớ ngài ấy và vị đằng sau ngươi mặc bộ đạo bào giống nhau.

” Nữ chiến tướng Hình Thiên nói.

“Người mà ngươi đợi đã đến rồi.

” Thùy Họa nói.

“Chính là anh ta sao?” Nữ chiến tướng tộc Hình Thiên chỉ tay về phía tôi hỏi.

“Không sai, người giao sứ mệnh cho cô chính là Ma Đạo Tổ Sư, hiện giờ vị đang đứng ở đây cũng chính là Ma Đạo Tổ Sư.

”Tiếp đó, tôi từng bước tiến đến chỗ kiếm Anh Hùng.

Vừa đi, vừa đọc câu thơ của Ma Đạo Tổ Sư: “Ngũ Hành Tùy Ngã Nhậm Tâm Du, Tứ Hải Chúng Sinh Giai Hữu Duyên.

Man Đạo Hùng Quan Chân Như Thiết, Vô Minh Cung Nội Tận Lượng Ngôn.

”Mới đầu nữ chiến tướng tộc Hình Thiên còn có vài phần nghi hoặc, nhưng khi nghe tôi đọc ra câu thơ ấy, trên mặt cô ấy liền nhẹ nhõm hẳn ra.

Ngay chính lúc tôi chuẩn bị lấy thanh kiếm Anh Hùng đó, cô ấy đã lên tiếng nhắc nhở tôi: “Một khi rút kiếm Anh Hùng, Nhân tộc Hồng Hoang của cả thế giới Quy Khư đều sẽ do ngươi bảo vệ, ngươi có bằng lòng gánh lấy trách nhiệm nặng nề này hay không?”Tôi đột nhiên sững sờ, tâm tình lập tức rơi vào trầm tư.

Lúc này tôi mới hiểu tại sao Ma Đạo Tổ Sư không lấy đi kiếm Anh Hùng.

Ông ấy sợ rằng sớm đã biết bản thân khó thoát khỏi đại nạn, không đợi được đến lúc Quy Khư xuất thế, nên mới không rút kiếm Anh Hùng.

Nhưng tôi bây giờ đến Ma đạo cũng không thể trông coi ra hồn được, thật sự có năng lực bảo vệ Nhân tộc Hồng Hoang của cả Quy Khư hay sao?“Ngươi không cần lo lắng bản thân không thể làm được, nếu như ngươi thật sự không đủ khả năng thì sẽ không thể rút được kiếm Anh Hùng đâu.

” Thấy tôi do dự, nữ chiến tướng tộc Hình Thiên nói.

“Được, để tôi thử xem sao.

Bình Luận (0)
Comment